“Còn có thỏ Vân Tiêu nữa! Rất nhiều, rất nhiều thỏ Vân Tiêu!”
Các tộc nhân mồm năm miệng mười nói những lời này, Tần Tiểu Ngư xoay chuyển tròng mắt, phát hiện Tộc trưởng cũng đã đến đây.
Được rồi, không chỉ có Tộc trưởng, mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hầu như toàn bộ tộc nhân của bộ lạc đều đã tụ tập lại đây, nếu nói vừa rồi bọn họ đều thành thật ngủ bên trong lều trại của mình, Tần Tiểu Ngư chắc chắn không tin.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ bọn họ mượn bàn tay của nhau để đếm như vậy, Tần Tiểu Ngư cảm thấy vẫn nên dạy những tộc nhân này chút kiến thức toán học.
Nếu cả nhóm bọn họ đã thích gà Thải Phượng như vậy, vậy thì bắt đầu từ trứng gà đi.
Tầm quan trọng của toán học là không cần phải nói nhiều, liên quan trực tiếp tới đồ ăn, mỗi ngày đếm trứng, Tần Tiểu Ngư cũng không muốn bắt ép, dù sao gà sẽ càng ngày càng có nhiều, số lượng trứng gà cũng theo đó mà tăng lên, không sợ nhóm người bọn họ không học được toán học.
Tần Tiểu Ngư ngáp một cái, dẫn theo đám ấu tể đi ra ngoài.
Các tộc nhân thành niên vẫn còn đang vây xem đàn gà Thải Phượng, các ấu tể còn lại thì tỏ ra lưu luyến không rời, mỗi một bước chân đều như nuối tiếc, chốc chốc lại quay đầu nhìn.
“Đừng nhìn nữa, hôm nay chúng ta ra ngoài làm việc sớm như vậy, chắc chắn có thể làm xong việc sớm hơn mọi ngày một chút. Chờ làm xong công việc trở về, các ngươi muốn nhìn thế nào thì nhìn.”
Nghe Tần Tiểu Ngư nói xong, các ấu tể tức thì không còn tỏ ra bịn rịn, lưu luyến nữa, ngược lại còn như được tiêm máu gà, nhanh chóng xông tới đích đến.
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn tưởng tượng của Tần Tiểu Ngư một chút, sau nửa buổi sáng, bọn họ đã làm xong công việc.
Vì đề phòng nhóm hổ con kia nhìn gà Thải Phượng một hồi sẽ lại cãi cọ, muốn lao vào đánh nhau, Tần Tiểu Ngư bèn dứt khoát nhờ tộc nhân thành niên dọn một tảng đá thật lớn đến.
Tảng đá này là do Tần Tiểu Ngư cố ý tuyển chọn, tương đối bóng loáng, có thể dùng một số hòn đá sắc nhọn để khắc lên trên.
Nhóm hổ con không hề có hứng thú với tảng đá kia, vừa rồi lúc nó được dọn lại đây, chúng còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua một cái, nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái mà thôi, còn đa phần những ánh mắt đều để lại cho gà Thải Phượng, ngay cả thỏ Vân Tiêu cũng không nhận được nhiều ánh mắt chú mục như vậy.
Tần Tiểu Ngư vẽ 25 nét thẳng lên tảng đá bên cạnh chuồng gà Thải Phượng, còn viết xuống con số 25, sau đó cô vỗ tay, gọi đám ấu tể kia lại đây.
“Đều lại đây, hôm nay mọi người cũng thấy rồi đấy, về sau gà Thải Phượng sẽ càng ngày càng đẻ nhiều trứng, hiện tại chúng ta cần phải học thêm bộ môn gọi là toán học, nếu không về sau gà Thải Phượng có bị thiếu đi cũng không biết.”
Đám ấu tể vốn dĩ không để ý đến lệnh tập hợp này, nhưng sau khi nghe Tần Tiểu Ngư nói vậy lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, sột soạt đi qua, tự tìm một nơi ngồi xuống, đối với gà Thải Phượng, thái độ của bọn họ rất là nghiêm túc.
Tần Tiểu Ngư cầm nhánh cây gõ lên tảng đá lớn, nói: “Hiện tại chúng ta đang có 25 con gà Thải Phượng, nhưng mà mấy ngày nay đàn gà Thải Phượng đã ổn định lại, về sau hầu hết trứng được đẻ ra đều sẽ trở thành gà Thải Phượng con, chúng ta không thể ngay cả mình có bao nhiêu con gà Thải Phượng cũng không biết được, lỡ như về sau bị người khác lừa gạt thì phải làm sao bây giờ?”