“Ấu tể này chắc chắn là ấu tể thông minh nhất.”
“Thoạt nhìn thật nhỏ, vừa nhỏ vừa yếu, không khác đứa bé nhân loại kia là mấy. Nhưng mà ấu tể của chúng ta thông minh hơn, là ấu tể đầu tiên nuôi dưỡng gà Thải Phượng trong thiên hạ này!”
Tộc nhân thành niên kia vừa nói vừa bày ra vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện - Tần Tiểu Ngư không cẩn thận nghe được lời này lại có hơi lảo đảo bước chân, thậm chí suýt chút nữa đã bị vấp ngã.
Trên mặt cô không có thêm bất kỳ biểu cảm nào, nhưng bước chân lại nhanh hơn một chút, mau chóng đi ra ngoài, đột nhiên ánh mắt không kịp đề phòng lại nhìn thấy một đôi mắt hổ nho nhỏ tràn đầy ngôi sao của Bưu.
Bưu trông thấy Tần Tiểu Ngư đang nhìn hắn, thì lập tức thẳng lưng ưỡn ngực đứng thẳng tắp, cười nói: “Về sau ta chắc chắn chính là chiến sĩ nuôi dưỡng gà Thải Phượng giỏi nhất.”
“Ồ, vậy ngươi thật sự rất ghê gớm đó.” Tần Tiểu Ngư hữu khí vô lực nói.
Đối với tộc Tuyết Hổ hiện tại mà nói, có lẽ ngày tháng có gà Thải Phượng chính là ngày tháng vui vẻ nhất.
Bưu không nghe ra được Tần Tiểu Ngư nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu lên, lập lời thề son sắt về tương lai, trong ánh mắt đều là ánh sáng chờ mong.
Đúng lúc này, trong đám ấu tể vang lên một tiếng kêu la khe khẽ.
Không bao lâu sau, tiếng kêu la khe khẽ này đã liên tiếp vang lên.
Tần Tiểu Ngư còn chưa đi đến bên kia đã nhìn thấy Bưu vốn ở bên cạnh mình đã chạy mất, lại thoáng nhìn lướt qua xung quanh, thì trông thấy một đám tộc nhân trong bộ lạc Tuyết Hổ đã xuất hiện từ bao giờ, ngay cả đội ngũ tuần tra cũng tụ tập lại đây từ lúc nào không hay.
“Thật nhiều.”
“Nhiều bằng cả một đôi bàn tay.”
“Không đúng, còn có nữa, còn có nữa, ngươi nhìn bên kia kìa, trắng trắng.”
“Ôi chao, gà Thải Phượng lại đi ra chỗ khác rồi, dưới mông nó có mấy quả trứng kìa.”
“A, lại đẻ được thêm một quả.”
Khóe miệng Tần Tiểu Ngư khẽ giật giật nhìn qua bên đó, con gà Thải Phượng vừa đẻ quả trứng cuối cùng ở bên kia rõ ràng là đã bị dọa làm cho đẻ trứng.
Cô còn chưa kịp lên tiếng nói gì đã nhìn thấy một Hổ tộc thành niên vừa rồi còn mồm năm miệng mười nói chuyện đã kích động quay sang nhìn cô: “Tiểu Ngư, có rất nhiều gà Thải Phượng đẻ trứng, ngươi mau đến nhìn xem, có phải có thể ấp nở ra gà con không.”
“Tiểu Ngư, ngươi thật lợi hại, thế mà lại thật sự nuôi sống.”
“Tiểu Ngư, về sau ta thích nhất chính là ngươi, ngươi thật sự quá tuyệt vời.”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy, về sau ta thích nhất chính là Tiểu Ngư, thích nhất.”
“Cút, cút, cút, ta mới là người thích Tiểu Ngư nhất.”
“Muốn đánh nhau sao?”
“Đánh thì đánh!”
Mắt thấy nhóm người bọn họ lại muốn lao vào đánh nhau, Tần Tiểu Ngư vội vàng lên tiếng: “Trứng gà hôm nay có thể lấy ra, hẳn là đàn gà Thải Phượng đã thích ứng với môi trường sống ở đây rồi, trứng gà chúng đẻ vào lần sau có thể trực tiếp để lại cho gà mái ấp, đợi khoảng 21 ngày là gà Thải Phượng con sẽ được ấp nở.”
“21 ngày?”
“Ta biết, 21 chính là tất cả ngón tay và tất cả ngón chân của mình, sau đó mượn của người khác một ngón tay nữa.” Một chiến sĩ trong đội ngũ tuần tra nói với vẻ đắc ý dạt dào.
“Oa!”
Đám người lập tức sôi trào, điều này có nghĩa là không bao lâu sau, bọn họ sẽ có rất nhiều rất nhiều gà Thải Phượng!
“Là như vậy sao?”
“Thật lợi hại, chúng ta sẽ có rất nhiều gà Thải Phượng.”