Khi Viêm vừa ra khỏi lều trại của mình, lập tức ông ấy đã nhìn thấy các ấu tể đang vui sướиɠ hân hoan đi tới đây, bên cạnh còn có không ít tộc nhân đi theo.
“Xảy ra chuyện gì?” Viêm hỏi.
Ông ấy nói xong, ánh mắt nhìn vào Tần Tiểu Ngư đi ở phía trước, ánh mắt lập tức dừng lại, đây là trứng?
Trong bộ lạc sao lại đột nhiên có trứng?
Là các chiến sĩ đã mang về sao?
“Tộc trưởng, đây là trứng do gà Thải Phượng của chúng ta đẻ ra đó.” Một ấu tể không nhịn được mà hân hoan nói với tộc trưởng, dáng vẻ kia rất là kiêu ngạo.
“Đây là trứng chưa được thụ tinh, không thể ấp nở ra gà Thải Phượng con được, nên ta muốn hỏi ý tộc trưởng xem phải xử lý như thế nào?” Tần Tiểu Ngư nói.
Lúc này Viêm mới hiểu rõ tất cả mọi chuyện, ông ấy ngạc nhiên nhìn vào quả trứng kia, trong lòng cũng có chút rầu rĩ, chỉ có một quả trứng như vậy thì biết cho ai đây?
Ánh mắt của ông ấy thong thả nhìn vào Tần Tiểu Ngư.
Từ ánh mắt của tộc trưởng, Tần Tiểu Ngư đã nhìn ra được nỗi lòng của ông, cũng hiểu ra vấn đề, cô lập tức nói: “Hay là dùng nó nấu canh trứng, để mọi người đều có thể uống một chút?”
Tộc trưởng Viêm lời ít mà ý nhiều trả lời: “Canh trứng? Vậy ngươi đi làm đi, làm cho các ấu tể ăn là được rồi.”
Ông ấy không biết canh trứng là thứ gì, nhưng hiện tại chỉ có một quả trứng như vậy, các Hổ tộc thành niên còn chưa đến mức tranh giành với đám hổ con.
“Vậy được, cảm ơn tộc trưởng.” Tần Tiểu Ngư nói rồi lập tức mang theo các ấu tể rời đi.
Khác vẫn còn khϊếp sợ đứng tại chỗ: “Tộc... tộc trưởng, đây thật sự là trứng gà Thải Phượng sao?”
“Ừ.” Viêm hậu tri hậu giác đáp lời.
“Vậy có phải về sau mỗi ngày bộ lạc chúng ta đều có thêm trứng gà Thải Phượng không? Ấu tể kia từng nói, chờ gà Thải Phượng bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa thì sẽ bắt đầu đẻ trứng. Gà sinh trứng, trứng nở ra gà, thì chúng ta sẽ có rất nhiều gà và trứng gà!”
“Ừ.” Viêm chợt dừng bước chân lại, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Các chiến sĩ Hổ tộc thì hai mắt sáng rực lên, cả người tràn trề năng lượng, mọi người đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Thì ra thật sự có thể, ấu tể kia thật tuyệt vời.”
“Thật ghê gớm, ẩu tể kia thông minh như vậy, không hổ là ẩu tể của tộc Tuyết Hổ chúng ta.”
“Thật sự quá tốt, chờ chút nữa làm xong mọi việc, ta cũng muốn đi xem gà Thải Phượng.”
“Ta cũng đi, công việc ngày hôm nay đã làm xong rồi, chờ ngày mai lại làm tiếp.”
“Ta quyết định từ nay về sau, gà Thải Phượng chính là bảo vật mà ta yêu thích nhất.”
Một đám chiến sĩ bưu hãn mồm năm miệng mười nói, hứa hẹn với nhau chờ chút nữa sẽ cùng đi xem bảo bối của bộ lạc.
Bọn họ đã quyết định rồi, về sau cho dù có khách đến bộ lạc thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dẫn khách đi xem gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu của mình.
Ở một nơi khác, Tần Tiểu Ngư đã dẫn theo các ấu tể đi đến nơi nấu nướng của bộ lạc. Sau khi dạo một vòng, cô phát hiện chỗ này không có nồi, bình thường khi chế biến đều là nướng đồ lên ăn.
“Ngươi đang tìm thứ gì?” Một chiến sĩ đi ngang qua hỏi.
“Ta tìm cục đá lớn có thể dùng làm nồi, chính là cục đá lõm xuống như vậy…” Tần Tiểu Ngư cố gắng miêu tả.
“Ngươi muốn cái đó làm gì?” Chiến sĩ khó hiểu hỏi.
“Ta dự định sẽ nấu canh trứng.” Tần Tiểu Ngư nói.