Chiến sĩ dẫn đầu cũng quay đầu lại nói: “Không sao, không phải nàng đã dẫn những ấu tể khác đi theo làm việc rất tốt hay sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng mà đến lúc trưởng thành phải làm sao bây giờ? Nàng nhỏ yếu như vậy..., ôi!” Chiến sĩ vẫn chưa kịp lên tiếng cũng đã gia nhập vào.
“Cũng đúng, nhưng mà ngày tháng còn dài, chờ nàng lớn hơn một chút, liền kéo tới huấn luyện nhiều hơn một chút, có lẽ sẽ tốt thôi…”
Đoàn người vừa đi vừa nói, chờ sau khi bọn họ đi xa, Tần Tiểu Ngư đã dẫn dắt các ấu tể trở lại bộ lạc.
Bộ lạc Tuyết Hổ không có tường vây, cũng không sợ có người tới trộm đồ, chỉ sợ người ta còn không thèm tới.
Ở trong ký ức hữu hạn còn sót lại trong thân thể của Tần Tiểu Ngư, trước kia đã từng có pháp sư nhân loại lại đây, tất cả chiến sĩ trong bộ lạc lúc đó đều vui mừng giống như ăn Tết vậy, cả đám xông lên bắt tên pháp sư nhân loại có ý đồ xấu muốn bắt cóc tộc nhân tộc Tuyết Hổ đó lại, lột sạch sẽ đối phương rồi quăng ra ngoài.
Đương nhiên sau trận lột đồ quá mức sạch sẽ, nhanh gọn kia, từ đó về sau cho dù là Địa Tinh vốn có danh tiếng không tốt nhất cũng không dám tới tộc Tuyết Hổ trộm đồ. Thậm chí các chiến sĩ trong bộ lạc còn vì chuyện này mà tiếc nuối rất lâu.
Tần Tiểu Ngư đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe ai đó ngạc nhiên "oa" lên một tiếng.
Cô ngẩng đầu lên xem, thì thấy nhóc hổ con vốn còn đang cho gà Thải Phượng ăn, hiện tại đang cầm một vật thể trắng bóng trong tay.
Đây là... trứng?!
Trứng!
Hiển nhiên những ẩu tể khác cũng bị ấu tể kia làm giật mình, vốn định tiếp theo sẽ đánh cho tên kêu gào lung tung kia một trận, nhưng vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy được trứng gà Thải Phượng, mấy đôi mắt hổ lập tức ngạc nhiên đến trợn tròn.
“Oa, trứng, trứng!” Một ấu tể ngạc nhiên lớn tiếng kêu lên.
Một tiếng trứng này lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả ấu tể.
Cả đám đều sôi nổi bao vây lại đây, những ấu tể có thân thể cường tráng hơn nhanh chóng tiến lại gần, chen qua ấu tể khác, tức thì chiếm được một vị trí có lợi.
Những nhóc hổ đến sau vừa sốt ruột vừa tức giận, vậy nên một đám hổ con bèn xếp chồng lên nhau giống như điệp La Hán vậy, xếp chồng lên để vây xem.
Hổ con cầm trứng gà Thải Phượng kia vừa mừng vừa sợ, hắn đưa trứng gà đến trước mặt Tần Tiểu Ngư, vẻ mặt mong chờ nhìn cô.
Các ấu tể trong bộ lạc sẽ không tự ý lấy đồ vật một cách lung tung, vậy nên mặc dù trong lòng rất chờ mong hay muốn có được thứ gì, nhưng bọn họ vẫn sẽ nộp thứ đó lên trên, chưa bao giờ tự mình giấu giếm.
Tần Tiểu Ngư cầm quả trứng gà, nói: “Ta đi hỏi tộc trưởng một chút xem cái này nên xử lý như thế nào.”
“Không nuôi sao?” Ấu tể kia có chút mất mát hỏi.
“Đây là trứng chưa thụ tinh, không thể ấp thành gà Thải Phượng được, để lâu sẽ bị hỏng nên chỉ có thể ăn.” Tần Tiểu Ngư nói.
Ánh mắt mất mát của các ấu tể lập tức biến thành sáng long lanh.
_________
Tộc trưởng Viêm đang nằm dài trong lều trại của mình, ông ấy vừa mới trở về từ bên ngoài, lúc này dự định sẽ nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Viêm đã nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu la vui mừng của các ấu tể, cùng với tiếng kêu khϊếp sợ của những tộc nhân khác trong bộ lạc.
Có chuyện gì vậy?
Viêm ngẩng đầu lên, lỗ tai khẽ rung rung, bước từng bước mạnh mẽ uy vũ, đi ra bên ngoài.