"Không có thực vật để ăn, gà Thải Phượng sẽ không thể đẻ trứng, mà gà Thải Phượng không đẻ trứng thì chúng ta sẽ không có trứng, không có trứng thì sẽ không thể ấp ra gà con của gà Thải Phượng, không có gà con thì chúng ta không có gà Thải Phượng trưởng thành.
"Mà thỏ Vân Tiêu thì lại càng đáng nói hơn, một lứa thỏ Vân Tiêu có thể sinh ra chín con, sinh ít một ngày thì chúng ta liền bị thiếu đi chín con thỏ Vân Tiêu”.
Tần Tiểu Ngư vừa nói dứt lời, đám ấu tể kia nghe xong thì bắt đầu nhíu chặt mày lại, hoặc là cúi đầu xem tay, hoặc là trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất, đếm hết cả ngón tay và ngón chân, đếm mãi đến phía sau, đến khi không thể đếm được nữa thì mới chịu ngừng.
Đám tiểu thiếu niên thì nhìn về phía Tần Tiểu Ngư với vẻ mặt hung ác, ánh mắt giận dữ như muốn phun ra lửa, bọn họ thực sự không biết cụ thể số lượng trứng gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu sẽ có được là bao nhiêu.
Bọn họ chỉ biết ít đi một ngày nuôi dưỡng thì bọn họ cũng sẽ mất rất nhiều trứng gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu.
Tâm tình của đám tiểu thiếu niên lập tức trở nên rất tệ.
"Không thể như vậy được!" Một thiếu niên giận dữ hét lớn lên.
"Không được, ta muốn có thật nhiều trứng gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu, chúng nó thuộc về bộ tộc chúng ta!"
"Đó là tất nhiên, các ngươi đừng ồn ào nữa, ta vẫn còn có chuyện quan trọng hơn chưa nói xong."
Đám hổ con vẫn là dáng vẻ không phục lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã yên tĩnh lại, trong ánh mắt nhìn vào Tần Tiểu Ngư cũng không còn lộ ra vẻ hung ác nữa.
Nhưng chỉ cần cô dám nói trứng của gà Thải Phượng và ấu tể của thỏ Vân Tiêu không còn nữa thì bọn họ sẽ cùng nhau xông lên đánh cô.
Những nhóc con này không cần lên tiếng nói chuyện, thì Tần Tiểu Ngư cũng có thể biết được bọn họ đang suy nghĩ điều gì.
Trong Hổ tộc, trừ khi có nguy cơ gây nguy hiểm đến tính mạng hoặc là xảy ra thiên tai, nếu không thì bình thường cũng không đối xử thiên vị với giống cái, dù sao thì giống cái của Hổ tộc đánh giống đực cũng dễ như trở bàn tay.
Tần Tiểu Ngư thấy biểu cảm của đám ấu tể cũng không sai biệt lắm, liền nói: "Ta biết, các ngươi đều là những chiến sĩ của bộ tộc nên không thể nào trơ mắt nhìn chuyện nghiêm trọng như vậy xảy ra, cho nên, hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu hành động, cứ năm người là một tổ, chia nhau ra đi tìm côn trùng và cỏ non, tổ nào tìm được nhiều nhất thì tổ đó chính là tổ chiến sĩ."
Vẻ mặt của đám tiểu thiếu niên lúc này là vô cùng lúng túng.
Một mặt, bọn họ cũng rất vui vì được gọi bằng danh xưng chiến sĩ này, cùng lúc đó lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tuy nhiên, những cảm xúc rối rắm này chủ yếu chỉ xảy ra ở những tên nhóc lớn hơn một chút, còn lại, nhóm hổ con tuổi còn rất nhỏ thì chỉ rối rắm trong giây lát, không thể nghĩ ra là liền bỏ cuộc, cảm thấy mình nghĩ không ra liền không nghĩ nữa.
Đàn hổ con đã bắt đầu di chuyển ra ngoài theo từng nhóm năm người dưới sự sắp xếp của Tần Tiểu Ngư, ngay cả nhóm ấu tể lớn hơn đang còn bận tâm suy nghĩ cũng vô thức hành động theo sắp xếp của Tần Tiểu Ngư.
Chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần thì cơ thể đã đi theo những người khác ra ngoài rồi.