Chương 13

Tần Tiểu Ngư cầm miếng thịt gà ăn ngấu nghiến, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng ăn cho xong.

Khác với Tần Tiểu Ngư, trên mặt đám chiến sĩ Hổ tộc và Khác đều là biểu cảm hạnh phúc.

Miếng thịt trên tay bọn họ đều nhỏ hơn của Tần Tiểu Ngư một chút.

Đây là cách mà bình thường họ vẫn phân chia, nếu không phải Tần Tiểu Ngư là ấu tể vừa mới thức tỉnh, cần bổ sung năng lượng thì bọn họ cũng sẽ không chia cho cô nhiều hơn, dù sao ở chỗ này chia nhiều bao nhiêu thì lúc về bộ lạc đồ ăn sẽ ít hơn bất nhiêu, đám hổ bọn họ cũng được chia ít đồ vật hơn.

“Lần gần nhất ta được ăn gà Thải Phượng chính là mấy năm trước.” Một chiến sĩ hạnh phúc nói.

“Đúng vậy, ta cũng sắp quên hương vị thịt luôn rồi, thật là ngon.” Chiến sĩ phụ trách việc nướng thịt hồi tưởng lại, đôi mắt vui sướиɠ khẽ híp lại.

“Vẫn là thịt linh thú ngon, cuối cùng trong miệng cũng có một chút mùi vị.”

“Đám hổ chúng ta còn đỡ, Mộc là chiến sĩ mới thành niên năm trước, đây chính là lần đầu tiên hắn được ăn thịt gà Thải Phượng."

"Năm nay nếu những đứa bé khác có thể thành niên thì tốt rồi, như vậy thì cũng có thể được chia một ít thịt linh thú, ăn nhiều thì sẽ cường tráng hơn.”

“Nếu ngày nào cũng có thể được ăn gà Thải Phượng thì quá tốt rồi, đó là cuộc sống thế nào chứ?” Húc cũng lên tiếng gia nhập vào hội tám chuyện.

“Cuộc sống như vậy, ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, có khi sẽ biến thành hổ cười."

"Chậc chậc, chỉ cần nghĩ thôi cũng muốn chảy nước miếng."

"Thịt gà Thải Phượng thật sự quá ngon, dù có phải ăn cả đời ta cũng đồng ý.”

“Thôi đi, đừng nói là ngươi, ta cũng đồng ý!”

“Nhìn tiền đồ này của các ngươi mà xem, nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu là ta thì ta sẽ dám nghĩ nhiều hơn."

"Nếu mỗi ngày có thể ăn hai con gà Thải Phượng thì tốt rồi, bữa sáng và bữa trưa ăn gà Thải Phượng, buổi tối thì sung sướиɠ thưởng thức thỏ Vân Tiêu.” Khác hắng giọng mắng tất cả chiến sĩ hậu bối này một hồi, trên mặt lại dào dạt vẻ đắc ý.

Tần Tiểu Ngư:…

Chờ đến lúc ăn gà Thải Phượng xong, tất cả mọi người đều đứng lên, dù sao trong bộ lạc còn có rất nhiều hổ bị đói, bọn họ phải nhanh chóng trở về mới được.

Tần Tiểu Ngư nhìn Khác thật cẩn thận ôm con gà Thải Phượng vào trong l*иg ngực, khóe miệng co giật.

Có lẽ hiện tại hắn đã xem gà Thải Phượng thành tài sản quan trọng của bộ lạc.

Cô vừa định mở miệng ngăn cản, thì lại nhìn thấy những chiến sĩ còn lại cũng là từng người cẩn thận ôm gà Thải Phượng và thỏ Vân Tiêu vào trong l*иg ngực, còn những con thú đã chết kia thì không được may mắn như vậy, tất cả đều bị dây leo cột lại, cõng ở trên lưng.

“Anh, ngươi cõng nàng.” Khác phân phó cho một chiến sĩ.

Sau đó Anh liền gật đầu, biến thành hình hổ, ngồi xổm xuống cho Tần Tiểu Ngư bò lên.

Sau khi Tần Tiểu Ngư đã bò lên lưng Anh, mọi người bắt đầu lên đường, dựa theo thời gian hiện tại, bọn họ có thể trở về bộ lạc trước khi trời tối.

_________

Lúc Kerry nhận được tin tức tộc Tuyết Hổ đưa đồng vàng tới trả thì sắc mặt trắng bệch: “Sao các ngươi lại có đồng vàng?”

Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn nắm chắc là thời gian tới đến siết nợ thì nhất định có thể mang chiến sĩ Hổ tộc đi, ngay buổi sáng ngày hôm nay, hắn còn lập lời thề son sắt, bảo đảm với lãnh đạo bên trên, rằng nhất định có thể mang theo mười lăm chiến sĩ Hổ tộc trở về, cho dù ít hơn cũng sẽ không đáng kể là bao.