Chuyến đi này có hơn một nửa chiến sĩ trong bộ lạc cùng nhau đi, những người còn lại thì ở lại bộ lạc để bảo vệ ấu tể.
Lúc xuất phát, Khác và các chiến sĩ trực tiếp biến hình thành những con hổ lớn, Tần Tiểu Ngư thấy vậy thì lập tức ngơ ngác, cô phải làm sao bây giờ?
Ngao...
Khác kêu lên một tiếng, Tần Tiểu Ngư lập tức hiểu ra.
Cô nhanh chóng bò lên lưng của Khác, sau đó một hàng những con hổ lớn chạy vυ"t đi nhanh như cơn gió.
Lúc này thời tiết vẫn còn có chút lạnh, từng cơn gió không ngừng gào thét, thổi quét qua gương mặt của Tần Tiểu Ngư.
Cô bị gió thổi cho đến nỗi không tài nào mở mắt ra được, bèn đơn giản cúi đầu xuống, trực tiếp chôn mặt vào trong bộ lông hổ rậm rạp của Khác.
Bọn họ chạy rất lâu, giữa đường còn thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau khoảng mười giờ rong ruổi trên đường, lúc này bọn họ mới chạy được đến đích.
Khác vừa dừng lại, Tần Tiểu Ngư liền bò xuống từ trên lưng của hắn, một hàng hổ lớn cũng biến thành hình người.
“Sao sắc mặt của ngươi lại trắng bệch như vậy?” Khác khó hiểu hỏi Tần Tiểu Ngư.
“Vậy sao? Có thể là do ta còn chưa kịp thích ứng.” Tần Tiểu Ngư cũng không ngờ thể chất của mình lại kém cỏi như vậy, có thể nói dọc theo đường đi cô đã cảm thấy rất khó chịu.
“Đi thôi, ngươi vào trong xem thử có thích thứ gì hay không.” Khác nói.
Nơi này có rất nhiều người qua lại, đi tới đi lui, có không ít người đều cố ý tránh né Hổ tộc.
Ban đầu, Tần Tiểu Ngư còn tưởng là do những chiến sĩ Hổ tộc bên mình quá vạm vỡ, nên có chút đáng sợ, nhưng sau đó, cô phát hiện mọi chuyện không phải như vậy.
Người có thực lực nhỏ yếu thì sợ không cẩn thận xảy ra va chạm, sẽ bị Hổ tộc viện cớ tới đánh cướp, mặc dù bọn họ cũng rất nghèo khổ, nhưng mà bọn họ cảm thấy quần áo trên người mình còn đáng giá hơn đám người Hổ tộc.
Người có thực lực mạnh mẽ thì sợ Hổ tộc chạy đến tìm bọn họ vay tiền.
Năm trước Hổ tộc đi khắp nơi hỏi vay tiền, đã dọa những người này sợ đến nhảy dựng lên.
Có ai mà không biết tình huống bây giờ của Hổ tộc là như thế nào chứ, có lẽ họ chỉ hơn các thú nhân hoang dã một cái danh là bộ lạc, ngoài ra cũng không biết là thú nhân hoang dã sống thảm hơn hay là bộ lạc Hổ tộc sống nghèo khó hơn.
Những người bày quán bên đường đều là người Tần Tiểu Ngư chưa từng gặp qua, bọn họ dùng một chiếc lá xanh thật lớn trải trên mặt đất để bày hàng hoá lên, bên trên bày đủ loại đồ vật.
Tần Tiểu Ngư thấy vậy, thì vô cùng ngạc nhiên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Khác.
Gương mặt của Khác đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Bộ lạc của chúng ta không còn mồi lửa, có rất nhiều chỗ không thể đi vào, quá nguy hiểm, không tìm được thứ gì tốt, nên cứ trôi qua như vậy.”
Hắn yêu thương nhìn ấu tể của bộ lạc mình, lại nhìn sang đứa bé của tộc Cự Hùng vừa chạy ngang qua bên cạnh, vươn tay lấy một bình mật ong nhỏ trên gian hàng gần đó, nói: “Thích không? Thứ này rất ngọt, được rất nhiều ấu tể yêu thích.”
Trong lòng Khác thầm cảm thán: Ôi! Đứa bé đáng thương, mấy thứ này cũng chưa từng nhìn thấy.
Hắn dịu dàng xoa đầu Tần Tiểu Ngư: “Hôm nay chúng ta có rất nhiều đồng vàng, ngươi có thể chọn lựa thứ mình thích.”
Tần Tiểu Ngư nhìn bình mật ong, nói: “Ta muốn ăn thịt.”
Khác định gọi chiến sĩ bên cạnh lấy thịt ra cho cô, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Tiểu Ngư ngăn cản: “Ta không cần thứ này, cắn không nổi, ta muốn ăn là thịt tươi.”
“Được.”