Chương 11: Kiêu ngạo

Năm nay, Diệp Thục Tuệ không may bị ngã dẫn đến bị thương ở chân, không còn cách nào khác, Diệp Lệ Lệ mới đưa bà đến nhà họ Tống. Bình thường trong nhà có hoạt động gì, bà ta cũng đều ghét bỏ ra mặt, không cho bà bước ra ngoài tham dự.

Càng đừng nói đến việc cho bà ấy tiền.

Ở đây có hơn 200 đồng, không rõ bà lấy ở đâu ra, hay là đã tích cóp từ lâu.

Lòng Tống Nguyễn nặng trĩu, trả tiền lại cho bà: “Bà ngoại! Cháu có rất nhiều tiền, cháu không cần đến số tiền này đâu ạ!”

“Tính cách kia của mẹ cháu, bà còn có thể không biết sao!” Diệp Thục Tuệ thở dài: “Cầm lấy đi, bây giờ bà già rồi, cũng không cần tiêu nhiều tiền nữa. Còn cháu thì khác, vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều thứ cần chi tiêu.”

Dù sao cũng là tấm chân tình của bà.

Tống Nguyễn không từ chối được: “Vậy cháu sẽ cầm một ít, còn lại đưa cho bà ngoại giữ!”

Cô nhặt lấy đồng tiền lẻ cùng với 5 đồng, số còn lại nhét vào tay Diệp Thục Tuệ: “Từng này là đủ rồi!”

Bà muốn đưa lại cho Tống Nguyễn, nhưng sợ cô lại tiếp tục từ chối, bà nhét hết số tiền còn lại vào một cái túi vải nhỏ: “Cần tiền tiêu cứ nói với bà!”

…..

Hai người ăn uống no say, Tống Nguyễn mới bắt đầu đứng dậy đi ra ngoài thanh toán hóa đơn.

Cô đột nhiên nhìn thấy một hàng xe đen trông rất sang trọng đậu ở ven đường.

Một mảnh đen kịt, một vài người đàn ông ăn mặc chỉnh tề từ trên xe bước xuống, trên cổ tay áo còn khảm thêm một lớp viền vàng.

Mấy quầy hàng xung quanh đều tò mò, họ chưa từng gặp cảnh tượng như thế này.

Cả đám người xung quanh đều mông lung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong ánh mắt còn có chút lo lắng và sợ hãi.

Cầm đầu là tên Trương Cường, hắn ta dẫn theo một người đàn ông trung niên, vẻ mặt nhìn rất kiên nghị. Vẻ mặt Trương Cường méo mó, giơ tay chỉ thẳng vào Tống Nguyễn: “Anh! Chính là con tiện nhân này, chính ả đã phế tay em!”

Người đàn ông đảo mắt nhìn qua vết thương còn đang rỉ máu của Trương Cường. Trong con ngươi lập tức hiện lên sự tức giận, không khí xung quanh cũng đột ngột trùng xuống, có thêm không ít phần thâm trầm.

Từng cơn gió ớn lạnh thổi qua.

Quanh thân còn mang theo một khí thế bàng bạc.

Những người có mặt đều trợn tròn mắt, có người còn nhận ra được điều gì, sợ hãi hét lên: “Cường giả! Bọn họ là cường giả đến từ Chiến Vực!”

Dứt lời, anh ta như phát hiện điều gì, sợ hãi lỡ như mạo phạm các nhân vật lớn.

Ngay lập tức run rẩy lấy tay che miệng.

Sau tiếng hét đó, các quầy hàng xung quanh đều trở nên ồn ào.

Rốt cuộc có chuyện gì mà các cường giả lại xuất hiện ở nơi này?

Những cường giả này đều là nhân vật lớn, vậy mà họ lại xuất hiện tại con phố này.

Đám đông có chút hỗn loạn.

Chỉ có Tống Nguyễn vẫn giữ bình tĩnh, cô quét mã QR thanh toán hóa đơn, sau đó nhìn về phía Diệp Thục Tuệ nói: “Bà ngoại! Chúng ta đi thôi!”

“Cô muốn đi? Đã hỏi đại ca của tôi chưa!” Trường Cường hùng hồn đi đến cản trước mặt Tống Nguyễn.

Tống Nguyễn nhìn hắn, mỉm cười.

Nụ cười này khiến tất cả những người xung quanh choáng váng.

Đẹp quá rồi!

Thấy những người kia rõ ràng không phải loại tử tế gì, lòng tràn ngập sự thương cảm cho cô gái nhỏ này.

Có người mạnh miệng nói: “Cô gái nhỏ, cô đừng gây chuyện với họ. Bọn họ đều là những người đã trải qua sinh tử, trên tay đều đã nhuốm đầy máu.”

“Không sao! Tôi không sợ đám người này! Phiền mọi người giúp tôi chăm sóc bà ngoại một lát.” Tống Nguyễn âm thầm bảo hệ thống làm cho bà hôn mê.

Sau đó đặt bà nằm ở cái bàn phía trước.

Người xung quanh nghe cô nói xong. Có người thở dài, như đã hình dung ra được số phận bi thảm của Tống Nguyễn.

Tống Nguyễn bước đến trước mặt Trương Cường, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh tay lành lặn còn lại của ông ta: “Ông nói thử xem! Tôi nên phế nốt cánh tay còn lại hay cái mạng nhỏ của ông?”

Trương Cường nghe mấy lời Tống Nguyễn nói, lập tức liên tưởng đến bàn tay đã bị phế của mình, không khỏi run lên, bàn tay bị cắt đứt lại càng đau.

Người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị kia liền nhíu mày: “Nhà họ Trương coi trọng cô đó là phúc khí của cô, cô đừng có không biết điều!”

Tống Nguyễn cười lạnh một tiếng.

Còn cho rằng đây là phúc khí của cô?

Nhà họ Trương này đúng là quá kiêu ngạo.

“Vậy để đám người mà ông mang đến thử một chút. Xem thử có thể mang tôi đi hay không!” Tống Nguyễn vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoé miệng nhếch lên lộ rõ vẻ giễu cợt.

Trong ánh mắt chỉ có sự thờ ơ.

“Đại ca! Anh nhất định phải giải quyết cẩn thận. Nhớ phải để cô ta còn sống đem về!” Trương Cường phẫn nộ, lúc này Trương Thần cũng đứng ra góp vui vài câu với ông ta, mặt mũi đỏ bừng nói: “Người phụ nữ này dù tính tình thật sự không tốt nhưng được cái dáng người hay khuôn mặt đều tuyệt sắc.”

“Đại ca! Bắt về cho anh chơi trước….”

Trường Cường còn chưa nói hết câu.

“Phịch!” Một âm thanh nặng nề phá vỡ mạch câu nói của ông ta.

Cơ thể to lớn ngã đập xuống đất, đôi giày chiến đầu màu đen của Tống Nguyễn đạp lên mặt ông ta, như thể muốn ngay lập rức dẫm nát cái đầu của ông ta.

Từ lúc nào mà Trương Cường lại trở nên chật vật như vậy.

Ông ta vùng vẫy, nhìn chằm chằm vào Tống Nguyễn, vừa lúc bắt gặp ngay ánh mắt tàn nhẫn, lạnh lùng của Tống Nguyễn đáp trả lại ông ta.

Trong một khoảnh khắc đó, đột nhiên ông ta cảm thấy cô gái đang ở trước ông ta không còn là người, cô ta là một tu la đến từ địa ngục.

“Đại ca! Cứu em!”

“Cứu em…!”

Từ trước đến nay, Trương Thần chưa từng ngờ rằng có người dám ở trước mặt hắn làm tổn thương đến em trai. Uy nghiêm của Trương Thần từ khi nào bị thách thức đến mức như này?

Trương Thần căn bản không hề để Tống Nguyễn vào mắt: “Bỏ Trương Cường ra!”

Tống Nguyễn nhấc chân lên.

Trương Thần thở phào nhẹ nhõm: “Cô cũng thức thời đấy. Nếu không, tính mạng của cô và bà lão kia ngày hôm nay đều chôn vùi tại đây….”

Giây tiếp theo, sắc mặt liền đột nhiên thay đổi.

“Phịch!”

Còn chưa nói xong, Trương Cường vừa mới chống người đứng dậy.

Trong nháy mắt đã bay lên một vòng.

Vẽ lên không trung một đường parabol hoàn hảo.

Sau đó cả một thân béo ục ịch cứ vậy mà rơi uỳnh xuống đất.

Đến cả thịt, mỡ trên người vẫn còn run lẩy bẩy.

Tống Nguyễn vỗ tay, cô nhướn mày nhìn tên đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở trước mặt, lông mày cong lên.

Cô nhìn đám người trước mặt, bày ra một bộ dạng vô hại.

Trương Thần tức giận đến mức gân xanh nổi hết cả lên, toàn thân như tỏa ra một cỗ hàn khí, hắn không thể tin được lại có kẻ thật sự dám khıêυ khí©h nhà họ Trương gia.

Tức giận mở miệng: “Đem cô ta về!”

Một đám vệ sĩ mặc vest đen tiến lên.

Có một luồng khí vô hình xuất hiện, nó khiến người ta không thể tiến lại gần. Khách ăn xung quanh các quán ven đường đều lũ lượt kéo nhau đi vào trong quán.

Dù vậy vẫn có những kẻ nhát gan, trượt chân mà quỳ rạp xuống đất trong sự sợ hãi.

Che mắt lại, không dám nhìn thẳng.

Tống Nguyễn vẫn đứng ở đó, trên mặt không chút cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Thần.

“Ông ở lại!”

Trương Thần lúc này đã tức giận đến đỉnh điểm, hắn được nhà họ Trương chống lưng, tài sản nhiều vô số, người có thực lực của nhà họ Trương còn nhiều vô số. Thậm chí những người được xếp hạng cao ở Ma thành đều là người có tiếng tăm. Vậy mà con nhóc miệng còn hôi sữa này…

Thật quá kiêu ngạo!

Cả người Trương Thần tràn đầy sát khí, hắn ta giơ tay, dùng sức mạnh của mình, lao về hướng cổ của Tống Nguyễn: “Đi chết đi!”

Trong nháy mắt.

Những người ở phía sau như đã nhìn thấy được cái chết của Tống Nguyễn, không đành lòng mà nhắm mắt lại.

“Răng rắc!”

Tiếng xương nứt gãy vang lên.

Trương Thần đau đớn gần như chết đi, nếu không phải có sức mạnh cường đại thì có lẽ cơn đau đã làm cho hắn ta thật sự hét lên đau đớn rồi.

Cánh tay dường như bị phế hoàn toàn.

Ở trong ống tay áo run rẩy, hắn ta không còn cảm nhận được chút sức lực nào nữa!

Cánh tay của hắn thật sự đã bị phế!

Tống Nguyễn bình tĩnh khẽ cười: “Còn muốn đưa tôi đi không?”

Trên mặt Trương Thần vẫn là vẻ kiêu ngạo, bản thân hắn cũng dần không còn giữ được bình tĩnh, sắc mặt nhợt nhạt uy hϊếp: “Cô có biết cô đang làm gì hay không? Cô có biết cô đang trực tiếp đối diện với ai không?”

“Một đại tiểu thư bị nhà họ Tống ruồng bỏ, cô thật sự muốn chống lại nhà họ Trương ư?”

Tống Nguyễn cười nhạt: “Ông không gây chuyện với tôi thì ông nghĩ tôi sẽ quản ông chắc. Nhưng nếu đã lỡ đắc tội tôi rồi, thì dù là nhà họ Tống hay nhà họ Trương, chỉ cần gϊếŧ là xong!”

“Được! Được! Được!” Trương Thần khó khăn nói: “Vậy để tôi xem, thứ tạp chủng như cô lấy cái gì chống lại nhà họ Trương!”

Ánh mắt Trương Thần lạnh lùng nhìn sang đám người bên cạnh: “Đều lên hết đi! Dù sống hay chết chỉ cần hạ được cô ta thì đều được thưởng một lọ thuốc cải tạo loại tốt nhất.”

Vừa dứt lời, trên mặt mấy tên mặc áo đen đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Thuốc cải tạo hàng tốt nhất!

Thứ này có thể giúp bọn họ tăng một cấp so với bây giờ. Đám người đồ đen xếp thành nhóm vây xung quanh Tống Nguyễn, nhìn về phía cô với ánh mắt tham lam….