Chương 3: Sao Chổi 3

Kiều Tú Chi lạnh lùng nói: "Sợ là cô chán sống rồi! Khắp nơi đều đang bài trừ mê tín dị đoan, cô còn dám tuyên truyền phong kiến mê tín, phần tử xấu như cô nên đưa đi nông trường sửa đổi, qua bên kia học tập tư tưởng mới để tư tưởng tỉnh ngộ hơn!"

Mặt của Phương Tiểu Quyên nhất thời trắng bệch.

Nông trường cũng không phải là địa phương tốt gì, các nhà tư bản địa chủ bị đưa qua đó, làm nhiều ăn ít, chưa tới mấy năm đã sống không nổi, bà ta không muốn bị đưa đến nơi đó.

Chẳng qua là bà ta vẫn không cam lòng: "Là con của con, làm sao con không thể đánh? Con là mẹ ruột của nó, cho dù con có đánh chết nó thì người khác có thể nói gì?"

"Đánh chết? Cô có thể như vậy thì sao không leo lên trời luôn đi!" Kiều Tú Chi hừ lạnh nói, "Cô muốn đánh đúng không? Bây giờ cô đánh đi, tôi sẽ đi đồn công an tố cáo cô!"

Thật là một bà cụ ghê gớm!

Có người xem cuộc vui không chê chuyện lớn mà đổ dầu vào lửa: "Tôi nói này Phương Tiểu Quyên, cô cũng đừng có xúc động, gϊếŧ người là việc phạm pháp, nghe nói bị bắt không chỉ phải đội mũ đi diễu phố mà sẽ còn bị bắn chết!"

Phương Tiểu Quyên "Ôi" một tiếng, lại tiếp tục kêu góc: "Mẹ ơi, sao số tôi lại khổ như vậy? Sinh ra một đồ sao chổi như vậy, còn chửi không được đánh không được, tổ tông cứu con, con không sống được. . ."

Kiều Tú Chi xụ mặt: "Không muốn sống vậy thì đi chết ngay đi! Bây giờ cô đi chết thì tôi sẽ bỏ tiền mua quan tài cho cô!"

Phương Tiểu Quyên: ". . ."

Thôn dân vây xem lại cười ầm lên.

Phương Tiểu Quyên hận đến ngứa răng, bà già đáng chết, chỉ giỏi bôi xấu bà ta!

Bà ta cắn răng quay về phía trong nhà, dùng thái độ cao ngạo nói với Kiều Chấn Quân: "Con nhỏ sao chổi Đại Kiều ông tính làm như thế nào?"



Hốc mắt Kiều Chấn Quân lõm xuống, đầy mặt râu ria xồm xoàm.

Ông lộ ra thần sắc thống khổ: "Đại Kiều cũng là con của chúng ta, tại sao cô không thể thương nó như thương Tiểu Kiều chứ?"

Phương Tiểu Quyên hừ một tiếng: "Một đứa sao chổi như nó sao xứng đem ra so sánh với Kiều Kiều chứ? Hôm nay tôi liền nói rõ luôn, trong cái nhà này có nó không có tôi, có tôi không có nó, ông chọn đi!"

Kiều Chấn Quân nhắm mắt lại, bàn tay đặt dưới chăn nắm chặt thành quyền, dùng yên lặng để đối kháng.

Phương Tiểu Quyên bình thường đã không thích tính cách im lặng chịu đựng này của ông, bà ta đã nói đến mức này rồi, không nghĩ tới ông còn che chở cho con bé sao chổi kia!

Phương Tiểu Quyên xanh cả mặt.

Phương Tiểu Quyên giận đến phát run.

Phương Tiểu Quyên thật mất mặt.

"Được, nếu ông muốn che chở nó vậy ông hãy cùng con nhỏ sao chổi đó sống với nhau đi!"

Nói xong, bà ta căm hận xoay người đi thu dọn quần áo, còn cố ý làm ngã đồ cho tiếng vang thật là lớn.

Nhưng cho đến khi bà ta thu dọn đồ đạc quần áo xong muốn ra khỏi cửa, Kiều Chấn Quân cũng không có mở miệng giữ bà ta lại.

Phương Tiểu Quyên giận đến mức cắn nát một cái răng!

Bà ta chạy đến một căn phòng, kéo Tiểu Kiều nói: "Đi, cùng mẹ trở về nhà bà ngoại!"

Lúc Phương Tiểu Quyên đi vào, Tiểu Kiều đang đọc sách, nghe được lời của bà ta, cô ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng được."



Nghe thấy Tiểu Kiều chịu cùng bà ta về nhà mẹ, trong lòng Phương Tiểu Quyên thoải mái không ít.

Không giống con nhỏ sao chổi kia, Tiểu Kiều là thành tựu lớn nhất cuộc đời bà ta!

Thấy mẹ cô cầm bọc quần áo đi ra, cô bé Đại Kiều sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chớp đôi mắt to cầu khẩn nói: "Mẹ, mẹ đừng, đừng đi."

Giọng nói của cô mềm mềm khẽ khẽ, giống như bánh ga-tô vừa mềm vừa xốp, lúc này kéo tay áo của mẹ cô, dáng vẻ khϊếp sợ giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ.

Phương Tiểu Quyên hận muốn chết, dùng sức hất cô ra: "Đừng gọi tao, tao không phải mẹ của mày!"

Đại Kiều ngã ngồi dưới đất, lòng bàn tay vì cọ sát mà chảy máu, nhưng cô không thèm để ý chút nào, bò dậy lại muốn đuổi theo.

Kiều Tú Chi tiến lên kéo cổ áo cô giống như xách một con gà con: "Chớ cầu xin nó, để cho nó đi!"

Bà muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể làm tới trình độ nào!

Phương Tiểu Quyên ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một con khổng tước cao ngạo, bước đi hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng.

Ai ngờ đi tới cửa tiểu viện, lòng bàn chân trượt một cái, đầu gối chạm đất trước, tiếp đó nằm rạp trên đất.

Tiểu Kiều bị kéo cùng nhau ngã xuống.

"Ầm!"

Hai mẹ con đồng loạt té ngã sấp về phía trước!