Đông! Đông! Đông!
Trong đêm đông yên tĩnh, âm thanh rõ ràng lại đột ngột.
Đại Kiều bị đánh thức.
Cô từ trên giường ngồi xuống, tay nhỏ dụi dụi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đỏ bừng, như con mèo con bị đánh thức, bộ dáng vừa khờ vừa đáng yêu.
Cô cẩn thận nghe ngóng, âm thanh lại không còn, đợi một lúc, âm thanh chậm chạp không tiếp tục vang lên, đang lúc cô tưởng mình nghe lầm, tiếng va đập lần nữa vang lên.
Lần này cô nghe rõ ràng.
Âm thanh là truyền tới từ trong chậu gỗ hẻo lánh, bên trong nuôi một con cá chép cẩm lý nhỏ bà nội cô dùng một quả trứng gà đổi.
Cô từ trên giường leo xuống, đi đến trước chậu gỗ, âm thanh mềm mềm nói: “Cá nhỏ, muộn, như vậy, sao, mày, còn không, đi ngủ?”
Tiểu Cẩm Lý phun ra mấy cái bong bóng, đột nhiên nói chuyện: “Đại Kiều, cám ơn cô đã cứu tôi! Nhưng tôi không thể ở đây lâu, cô có thể đưa tôi về nhà không?”
Giọng nó non nớt, nghe giống như tiếng đứa trẻ năm sáu tuổi, ngọt ngào mềm mại.
Đại Kiều cả kinh miệng há thành một vòng tròn, đủ để nhét một quả trứng chim: “Mày, mày, mày biết nói chuyện??
Tiểu Cẩm Lý lại phun ra mấy cái bong bóng: “Tôi là con gái thứ mười tám của Long Vương, đương nhiên biết nói chuyện, các anh chị tôi còn có thể hóa thành người, có điều tôi còn nhỏ công lực không đủ, cho nên mới không thể hóa thành người. Cô vẫn không trả lời tôi, cô có thể đưa tôi về nhà không? Nếu không quay về, tôi sẽ chết, hu hu…”
Đại Kiều không thể hiểu vì sao một con cá có thể nói chuyện, nhưng lời Tiểu Cẩm Lý phía sau, cô lại nghe hiểu.
Nhìn Tiểu Cẩm Lý khóc thảm hề hề, cô vội vàng an ủi nó: “Mày đừng, đừng khóc, tao đưa, đưa mày về nhà, nhưng mà, nhà mày, ở, ở đâu?”
Tiểu Cẩm Lý lập tức ngừng khóc: “Trong cánh rừng phía Tây có một thác nước, cô đưa tôi đến thác nước đi.”
Khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay của Đại Kiều lập tức nhăn thành một nắm.
Lần trước cô đi cánh rừng phía Tây nhặt trứng chim suýt mất mạng, về sau lại làm hại cha cô vào bệnh viện, cho nên trong vô thức cô không thích cánh rừng phía Tây.
Tiểu Cẩm Lý thấy Đại Kiều không đáp ứng, lập tức lại khóc lên, mắt to long lanh nhìn cô, người nhìn thấy trong lòng đều mềm nhũn.
Đại Kiều xưa nay hay mềm lòng, nào chịu được ánh mắt như vậy.
Bởi vậy dù xoắn xuýt, cô vẫn gật đầu đáp ứng: “Mày, mày đừng khóc, tao, tao đồng ý, là được.”
“Quá tốt rồi! Cám ơn cô, Đại Kiều, tôi sẽ báo đáp cô!” Tiểu Cẩm Lý vui mừng phun ra mấy cái bong bóng, vui sướиɠ bơi qua bơi lại trong chậu gỗ.
Sáng sớm hôm sau, Đại Kiều nhớ tới chuyện xảy ra lúc nửa đêm, chỉ cho là mình nằm mơ, không ngờ khi cô ăn xong bữa sáng về, Tiểu Cẩm Lý lại mở miệng.
“Đại Kiều, cô làm xong rồi ư? Bao giờ cô đưa tôi đến thác nước nhỏ ở cánh rừng phía Tây?”
Đại Kiều lại kinh ngạc há mồm: “Hóa hóa, ra, không, không phải, nằm mơ!”
Tiểu Cẩm Lý làm động tác như liếc mắt: “Dĩ nhiên không phải nằm mơ, cô mau dẫn tôi đi đi, cầu cô, Đại Kiều!”
Đại Kiều cảm thấy nó còn biết nũng nịu hơn Tiểu Kiều, con mắt sương mù mông lung nhìn người, làm người ta hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.
Cô gật gật: “Được, tao, mang mày, đi.”
Chậu gỗ quá nặng, mà bưng chậu gỗ ra ngoài rất dễ làm người khác chú ý, thế là cô tìm một cái gùi nhỏ: “Không có, không có nước, mày mày, có thể chứ?”
Tiểu Cẩm Lý giòn tan nói: “Ừm, không có vấn đề, chỉ cần trong nửa giờ đến thác nước nhỏ là được.”
Đại Kiều không biết thác nước nhỏ có bao xa, nhưng vì không để Tiểu Cẩm Lý chết, cô nói với cha một tiếng rồi lập tức ra cửa.
Trong thôn trai tráng đều bị phái xuống ruộng xây dựng cơ bản, những đứa trẻ vì thời tiết quá lạnh mà bị bắt trong nhà không được ra ngoài, cho nên Đại Kiều đi ngang qua đi đều không gặp ai.
Trong nội tâm cô không khỏi vụиɠ ŧяộʍ nhẹ nhàng thở ra, cô sợ lại gặp vợ Tống Kim Lai giống lần trước.
Cánh rừng phía Tây vẫn sương mù tràn ngập, đưa tay không thấy năm ngón, Đại Kiều đứng ở lối vào, trong lòng căng thẳng.
Tiểu Cẩm Lý an ủi: “Cô đừng lo lắng, có tôi đây, sẽ không để cô rớt vào bẫy.”
Đại Kiều nhìn dáng vẻ nó thề son sắt, rất dễ dàng bị thuyết phục, thực tế chứng minh, Tiểu Cẩm Lý thật không lừa cô, một đường thông suốt, một chút ngoài ý muốn cũng không xảy ra.
Theo Tiểu Cẩm Lý chỉ dẫn, cô thuận lợi đi tới thác nước nhỏ.
Thác nước nhỏ ước chừng chưa cao tới mười mét, nước từ trên chảy xuống bắn khắp nơi, nước đυ.ng vào tảng đá phía dưới tràn ra bọt nước, Đại Kiều không khỏi nhìn ngây người.
Cánh rừng phía Tây lâu năm sương mù tràn ngập, bên trong lại có cạm bẫy, thôn dân tuỳ tiện không dám vào, càng đừng nói đi vào trong núi sâu, cho nên không ai biết trong này có thác nước.
Đây cũng là lần đầu Đại Kiều nhìn thấy thác nước, nhưng lúc này hai mắt cô lại nhìn chằm chằm cá trong nước.
Thật nhiều cá!
Cô nhịn không được nuốt nước miếng.
Lần trước ăn cá là sau tết, cô còn nhớ rõ thịt cá kia tươi non làm cô suýt nuốt luôn đầu lưỡi, nhưng cô cũng chỉ ăn hai miếng, bởi vì mẹ cô nói cô còn quá nhỏ, ăn nhiều không dễ tiêu hóa.
Nhớ tới vị thịt cá, nước bọt cô đều chảy ra.