Thật không nghĩ tới nhỏ cà lăm Đại Kiều này, lại có thể vào mắt bà nội cô ta!
Nhưng rất nhanh, cô ta lại cười thoải mái.
Có thể được bà nội coi trọng lại có tác dụng gì, không tới hai năm, bà nội cô ta sẽ cùng chết với ông nội Tiết Xuyên.
Lại nói, phụ nữ như bà nội cô ta cũng là người kỳ lạ, không thương con gái mình, không thiên vị cháu trai cháu gái, cũng chỉ thích ông chồng ở rể Tiết Xuyên của bà.
Đời trước, ông cô ta ở hai năm sau đó đột nhiên ốm đau không dậy nổi, dù cho bà nội cô ta dốc lòng chăm sóc ông, nhưng ông vẫn rời đi, lúc ông mất không đến nửa tiếng, bà nội cô ta cũng đi theo.
Nhưng cô ta vẫn rất tò mò, vì sao đột nhiên trong khoảng thời gian này bà nội cô ta sẽ đối tốt với Đại Kiều như vậy?
Cô ta vặn đầu ngón tay, làm ra vẻ mặt uất ức: "Chị ơi, có phải bà nội không thích em không?"
Đại Kiều vẫn nhìn theo bóng dáng đi xa của bà cô, nghe thấy lời nói của Tiểu Kiều, lúc này mới hồi phục lại tinh thần: "Không, phải, đâu, bà, thích, em."
Bộ dáng của Tiểu Kiều xinh đẹp lại thông minh, cười rộ lên ngọt ngào, tất cả mọi người thích cô ta.
Tiểu kiều rất không hài lòng với lời có lệ của cô: "Nhưng bà không cho em trứng gà!"
Đại Kiều nghĩ rằng cô ta ủy khuất vì không lấy được trứng gà, lập tức lấy ra một quả từ trong túi: "Em gái, cho!"
Tiểu Kiều không chút do dự lấy trứng gà, truy vấn nói: "Chị, vì sao bà nội đột nhiên đối tốt với chị vậy?"
Đại Kiều ngây ngô cười: "Không, biết."
Tiểu Kiều nghĩ rằng Đại Kiều cố ý giấu mình, trong lòng lại càng không vui.
Tròng mắt cô ta vừa chuyển, ánh mắt dừng ở trên túi khác của cô: "Chị, mẹ cũng lâu rồi không ăn trứng gà, em giúp chị đem trứng gà về cho mẹ, mẹ biết chị nhớ đến mẹ, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!"
Đại Kiều lộ ra vẻ mặt khó xử.
Tiểu Kiều nhíu mày: "Chị à chị không muốn sao?"
Đại Kiều vuốt trứng gà trong túi, nhỏ giọng nói: "Phải phải, cho, cha, ăn, nữa."
Nếu cô có rất nhiều trứng gà, cô nguyện ý cho mẹ cô, nhưng bây giờ chỉ còn lại một quả, Cô Cô lại năm ngày không có đẻ trứng, cô muốn cho cha cô bồi bổ thân thể, để cha nhanh đứng lên.
Lúc trước Kiều Chấn Quân vì bảo vệ Đại Kiều mới đυ.ng vào tảng đá, nhưng vì không khiến đứa nhỏ khổ sở, cũng vì không cho Phương Tiểu Quyên trách cứ đứa nhỏ, ông đặt bí mật này ở đáy lòng, không nói cho bất kì kẻ nào.
Sau này ông cũng không có nói cho đứa nhỏ bệnh tình của mình, cho nên Đại Kiều vẫn nghĩ rằng qua một thời gian nữa cha cô sẽ đứng lên được.
Tiểu Kiều hừ một tiếng: "Trách không được mẹ không thích chị, chị chính là cái đồ vong ân bội nghĩa!"
Đại Kiều khó chịu gục đầu xuống.
Nhưng cô vẫn không lấy trứng gà ra nữa.
Không đợi được trứng gà, Tiểu Kiều lạnh mặt xoay người rời đi.
Ai ngờ mới đi chưa được hai bước, một chân dẫm lên một thứ mềm nhũn.
Cô ta cúi đầu vừa nhìn thấy, cả mặt đen lại.
Thế mà giẫm lên cục phân!
Là ai thất đức tới mức chuyển phân tới chỗ này vậy?
Tiểu Kiều thật sự có lòng muốn gϊếŧ người luôn rồi!
Đứng ở bên cạnh, một đứa nhỏ thấy Tiểu Kiều dẫm trúng phân và nướ© ŧıểυ, cười vô cùng kỳ quái: "Tiểu Kiều dẫm trúng phân và nướ© ŧıểυ rồi, Tiểu Kiều dẫm trúng phân và nướ© ŧıểυ!"
Mặt mày Tiểu Kiều đỏ bừng lên, đúng là tức chết mà!
Đại Kiều nghe em gái thét chói tai, giật nảy mình: "Em gái, em, sao, rồi?"
Cô chạy tới xem xét, cái mũi nhỏ nhăn thành một nắm.
Ôi chao, đôi giày của em gái đã có hơn một nửa dẫm trúng phân và nướ© ŧıểυ, mùi thối khó ngửi, khó trách em gái tức giận thành dáng vẻ này luôn.
Tiểu Kiều đen mặt, duỗi giày tới trước mặt Đại Kiều, nói chuyện rất đương nhiên: "Chị gái, chị giúp em lau sạch giày đi!"
Đại Kiều sửng sốt một chút.
Tiểu Kiều nhìn Đại Kiều không đồng ý, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Ngay lúc cô ta muốn mở miệng uy hϊếp Đại Kiều, Kiều Tú Chi bất ngờ mà quay lại: "Đại Kiều, sao còn chưa về nhà? Bỏ cha cháu ở nhà một mình, ngay cả chén nước cũng không có ai đưa, cũng mệt cháu không quan tâm ha? Cái tốt không học, lại học những kẻ ăn cháo đá bát kia! Còn không nhanh về hả?"
Nghe bà nội đang la mắng, Đại Kiều không dám chậm trễ: "Em gái à, em, tự mình, lau nha. Chị muốn về nhà."
Cô nói xong, không đợi Tiểu Kiều trả lời, cô cõng cái sọt vắt chân lên cổ mà chạy.
Tiểu Kiều trừng mắt nhìn bóng lưng Đại Kiều đang chạy như bay, lập tức tức thành cá nóc.
Đại Kiều chạy tới trước mặt bà nội cô, lộ ra gương mặt tươi cười hơi xấu hổ, nịnh nọt, mềm mại kêu một tiếng: "Nội."