Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sủng Bé Con, Tôi Bắt Quỷ Nghiêm Túc

Chương 27: Chị ba có vấn đề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Minh Hiên mím môi gật đầu: "Cảm ơn dì An."

"Không cần cảm ơn."

Đợi mẹ An quay người, An Tuế đã đến trước mặt Mục Minh Hiên: "Anh nhỏ, chúng ta sẽ ở cùng nhau đó."

"Ừm, Tuế Tuế vui không?" Tay Mục Minh Hiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của An Tuế, véo chiếc má phúng phính.

"Vui."

"Anh cũng vui."

Đồ của Mục Minh Hiên không nhiều, mẹ An thu dọn xong xuôi. Sau đó, An Sơ Bạch đẩy xe lăn cho Mục Minh Hiên, vệ sĩ xách theo hành lý, còn mẹ An nắm tay An Tuế, cả đoàn người như vậy trở về nhà.

Tiện cho Mục Minh Hiên ra vào, mẹ An đã sắp xếp cho anh căn phòng ở tầng một, giấy dán tường màu trắng, ga giường màu tối, và đủ loại sách báo tài liệu, cần gì có nấy.

"Minh Hiên thích không? Đây là Tuế Tuế đặc biệt chuẩn bị đó."

"Anh nhỏ, thích không anh?"

An Tuế chớp đôi mắt đen tròn sáng bóng, mang theo chút kích động cùng chờ mong nhìn Mục Minh Hiên.

Mục Minh Hiên gật đầu: "Thích."

"Không có gì đâu." Vừa nghe Mục Minh Hiên thích, An Tuế vui vẻ che kín mặt mình, chôn mặt vào lòng mẹ An.

Anh nhỏ thích rồi.

Vui quá.

Từ hôm đó, Mục Minh Hiên đã ở lại An gia, mọi người trong gia đình đối xử với anh rất hòa thuận, không hề xa lạ hay bất mãn nào.

Trong bầu không khí ấm áp, Mục Minh Hiên dần thoát khỏi nỗi đau mất đi người thân, nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành.

Sáng thứ sáu, một tia nắng ban mai chậm rãi giương lên bầu trời.

Cộc cộc cộc.

"Cậu chủ, dậy chưa ạ?"

Không nghe được tiếng trả lời, An Sơ Bạch xoay nắm cửa bước vào, nhưng lại thấy chiếc giường màu xanh trời trống không.

An Sơ Bạch không hoảng hốt, mà lấy quần áo từ tủ ra rồi quay người xuống lầu, đến trước cửa một gian phòng bên phải cầu thang, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Mục thiếu, cậu chủ có ở bên trong không?"

"Có, anh vào đi."

Nghe được tiếng trả lời, An Sơ Bạch mở cửa, đi qua góc cua bước vào phòng ngủ, thấy trên chiếc giường tối màu, một quả bóng tuyết trắng đang cuộn tròn trên giường ngủ say, còn Mục Minh Hiên dựa vào một bên, một tay ôm lấy quả bóng tuyết, một tay cầm sách.

"Em ấy vẫn đang ngủ."

"Mục thiếu, hôm nay cậu phải đi bệnh viện kiểm tra." An Sơ Bạch nhắc nhở.

"Tôi biết rồi."

"Đây là quần áo của cậu chủ, phiền cậu rồi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng."

"Ừm."

Đợi An Sơ Bạch rời khỏi, Mục Minh Hiên cúi người xuống, véo véo quả bóng tuyết nhỏ: "Tuế Tuế, dậy thôi."

"Tuế Tuế."

An Tuế bị sư phụ kéo đi học một đêm, cậu bé bĩu môi lật người không muốn tỉnh.

Mục Minh Hiên thấy vậy, trực tiếp kéo An Tuế ôm vào lòng ngực, bé con trong bộ đồ ngủ màu trắng càng nổi bật vẻ trắng trẻo hồng hào, làm Mục Minh Hiên không nhịn được chọc vào mũi nhỏ.

“Tuế Tuế, Tuế Tuế.”

An Tuế giơ tay nhỏ ra, sau đó hất bay cái tay đang làm phiền, tiếp tục vùi đầu vào lòng Mục Minh Hiên ngủ.

“Tuế Tuế ngoan, đã 8h30 rồi, anh phải đi bệnh viện, Tuế Tuế không định đi cùng anh à?”

“Tuế Tuế không đi cùng anh, lỡ anh sợ thì sao.”

“Nghe lời, đi cùng anh đến bệnh viện rồi về nhà ngủ tiếp, về nhà anh sẽ ngủ cùng em.”

Bị Mục Minh Hiên dỗ dành, An Tuế từ từ mở mắt, bộ não dần khởi động một cách chậm chạp.

“Tuế Tuế.”

“Dạ?”

Nghe thấy cậu bé trả lời, trái tim Mục Minh Hiên tan chảy thành vũng nước, dịu dàng vỗ về đầu An Tuế.

“Dậy thôi nào.”

“Dạ.”

Qua một hồi lâu, đôi mắt của An Tuế sáng trở lại, còn Mục Minh Hiên đi lấy quần áo của An Tuế, khéo léo thay cho cậu bé.

“Anh.”

“Ừm? Tuế Tuế sao rồi?”

“Lạnh.”

An Tuế nói lạnh, Mục Minh Hiên kéo chăn đắp cho An Tuế, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ đầy tóc tơ.

“Còn lạnh không?”

“Không lạnh nữa~”

Nhìn vẻ mặt An Tuế có chút mơ hồ, Mục Minh Hiên không nhịn được mà hôn lên.

Mỗi sáng, cậu bé thẫn thờ đều rất đáng yêu, vì giọng An Tuế rất trẻ con và mềm mại.

Sau khi Mục Minh Hiên thay quần áo cho cậu bé, An Sơ Bạch vào phòng.

"Cậu chủ.”

Nghe thấy có người gọi mình, An Tuế ngẩng đầu lên: “Dạ?”

Trước mắt là An Sơ Bạch, cậu bé chìa tay nhỏ ra từ trong chăn: “Sơ Sơ, ôm.”

Nhưng An Sơ Bạch đặt Mục Minh Hiên lên xe lăn trước, mới bế An Tuế mềm mại vào ngực.

“Mục thiếu có thể ăn sáng trước, tôi sẽ đưa cậu chủ đi rửa mặt.”

“Được.”

Nhìn An Sơ Bạch bế An Tuế đi, ánh mắt của Mục Minh Hiên trở nên tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào đôi chân mình, nếu đôi chân của anh khỏe mạnh, liệu có thể tự mình chăm sóc An Tuế hay không.

Mục Minh Hiên chưa bao giờ có ý chí mạnh mẽ như thế, muốn đôi chân của mình sớm hồi phục.

Khi mẹ An xuống, bà thấy An Sơ Bạch và Mục Minh Hiên đang ăn sáng cùng An Tuế, không khỏi mỉm cười.

Sau bữa sáng, mẹ An, An Sơ Bạch, An Tuế và Mục Minh Hiên đến bệnh viện, may mắn là kết quả rất khả quan.

“Chân của Minh Hiên đã khá hơn nhiều, có thể bắt đầu tập phục hồi chức năng.”

Ra khỏi bệnh viện, tảng đá lớn trong lòng mẹ An cũng rơi xuống, bà thở phào nhẹ nhõm.

Tối đó An Khoảnh Vân tan học về nhà, vừa về đến nhà đã muốn bế An Tuế đi, nhưng lại bị mẹ An tống cổ đi tắm rửa trước.

“Mẹ, khi nào chị ba mới về?”

Mẹ An dịu dàng nói: “Chị ba con đi chơi với bạn rồi, chắc tầm tám giờ đấy.”

“Vậy à.” Không gặp được chị ba, cậu bé hơi thất vọng.

Khi An Nhạc về đến, An Tuế đang ngậm bình sữa uống nước, thấy cô đã nhanh chân chạy tới.

“Chị ba~”

An Nhạc uể oải chào cậu bé một tiếng rồi kéo cặp sách lên lầu.

Nhưng An Tuế lại phát hiện cô có điều không ổn, bởi vì trên người An Nhạc có một làn sương đen nhạt màu.

Cậu bé chạy đến bên An Khoảnh Vân, giơ tay ra: “Anh hai, anh hai bế em.”

“Tìm chị ba, tìm chị ba đi.”

An Khoảnh Vân không hiểu, nhưng cậu biết An Tuế rất lo lắng, vậy nên cậu bế An Tuế lên lầu, An Bách Vân thấy vậy cũng đi theo, còn Mục Minh Hiên đành ngồi trên xe lăn nhìn họ.

Trong phòng ngủ tầng 2 của An Nhạc, cô nằm trên giường mơ màng ngủ, rõ ràng cô không làm gì, nhưng tại sao lại mệt mỏi như vậy.

“Chị ba~”

“Chị ba~”

Giọng nói của An Tuế bên ngoài, An Nhạc thậm chí còn không đủ sức để mở cửa.

Cuối cùng, An Khoảnh Vân mở cửa bước vào.

“Tiểu Nhạc, em sao vậy?”

An Nhạc: “Không biết, em hơi mệt, buồn ngủ lắm.”

Ai ngờ An Tuế lao tới, nhanh chóng tóm lấy làn sương đen đang quấn quanh người An Nhạc ném xuống đất, tay nhỏ bé vung một tờ phù, thiêu cháy sạch sẽ.

Trong mắt An Khoảnh Vân và An Bách Vân, chỉ thấy An Tuế vơ lấy một nắm không khí ném xuống đất, rồi ném một tờ phù, tờ phù còn tự bốc cháy.

Làn sương đen bị An Tuế bắt đi, đột nhiên An Nhạc cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không ít, cô chớp mắt ngồi dậy cử động cơ thể.

"Ơ, bây giờ lại không buồn ngủ nữa.”

An Khoảnh Vân và An Bách Vân nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, An Nhạc chắc hẳn đã dính phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi.

“Chị ba, chị đã đi đâu vậy?” An Tuế ôm cổ cô nghiêm túc hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »