Chương 19: Hửm? Trộm bé con?

An Bách Vân nhìn khuôn mặt tức giận cùng ánh mắt oán trách của An Tuế, anh nhịn xuống khóe miệng muốn cong lên, khẽ ho hai tiếng, “Ừ, là ba sai rồi, chúng ta không thèm để ý đến ba nữa, về nhà chúng ta sẽ nói chuyện.”

"Dạ.” An Tuế gật đầu, rất đồng tình với ý kiến của An Bách Vân.

Không để ý đến ba nữa, về nhà nói chuyện sau.

Ba chê cười mình.

Một bên, ba An vừa bất lực vừa buồn cười nhìn bé con xê dịch mông nhỏ, trông như thật sự sẽ không để ý đến ông cho đến khi về nhà.

Đứa trẻ này sao mà đáng yêu thế.

Suốt quãng đường đi, An Tuế nhớ rõ điều này, về nhà mới nói chuyện với ba An, khiến trái tim của ba An lạnh ngắt.

Đừng bao giờ trêu chọc trẻ con, chúng sẽ tức giận, không phải cây kẹo mυ"ŧ nào cũng có thể dỗ dành được.

Về đến nhà, An Tuế thành thạo mở dây an toàn trên ghế, dang rộng cánh tay về phía ba: “Ba, bế.” Xe cao quá, con không trèo xuống được.

Ba An nhướn mày: “Muốn nói chuyện với ba rồi à?”

Chẳng phải nói là không thèm để ý đến ông sao?

An Tuế cười hehe, lại đưa tay ra, hai tay nhỏ còn vỗ vỗ lao vào lòng ông, khuôn mặt trắng nõn áp vào cổ ông: “Dạ ~ ba bế-”

“Yêu ba nhất.”

Bên cạnh, An Bách Vân lạnh buốt nói: "Hừm, mấy ngày trước em còn thích anh cả nhất, sao đổi ý nhanh thế.”

Vật nhỏ này.

An Tuế mặc kệ, ôm chặt lấy ba An: “Ba~"

Ba An bế An Tuế xuống xe, vừa bước vào phòng khách đã ngửi được mùi lẩu nồng nặc.

“Về rồi à.” Mẹ An lau tay, áp vào má An Tuế, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé rồi bế vào lòng.

“Đi rửa mặt đi, ăn cơm thôi.”

“Dạ.”

Mẹ An bế An Tuế đến phòng tắm, đặt cậu bé lên ghế nhỏ, sau đó lau kỹ mặt và tay.

“Mẹ.”

“Ừm, sao vậy con yêu.”

“Anh hai và chị ba đâu rồi.” An Tuế ngồi trên ghế ngoan ngoãn đưa tay, ngẩng đầu nhìn mẹ, “Còn ông nữa.”

"Mấy đứa nó đang ở trên lầu, con muốn lên gọi họ không?” Mẹ An kiên nhẫn giải thích.

“Muốn ạ.”

“Được rồi, vậy chúng ta lên gọi họ xuống ăn cơm nhé.”

An Tuế nắm tay mẹ rời khỏi phòng tắm, vừa lên lầu đã thấy ông nội An đi xuống, lập tức buông tay mẹ, đi những bước chân ngắn đến cầu thang, ngẩng đầu nhìn ông nội An ngọt giọng: “Ông ơi~”

“A, cháu ngoan của ông đây rồi, ông ở đây.”

Thấy An Tuế, ông nội An đi xuống nhanh hơn, đến dưới nhà bế An Tuế lên, áp má vào khuôn mặt mềm mại của cậu bé.

“Cháu ngoan vừa đi đâu vậy?”

“Con đi công ty với ba.”

“Thế à, công ty vui lắm phải không?”

“Không vui.”

“Haha, vậy lần sau không đi nữa.”

Một người hỏi một người đáp, trông rất hợp nhau.

An Khoảnh Vân và An Nhạc cùng xuống, cả gia đình quây quần bên bàn ăn, vui vẻ thưởng thức lẩu.

“Anh hai anh hai, cho em thịt viên.” An Tuế ngồi ghế dành cho trẻ em, đeo yếm, tay cầm chiếc nĩa nhỏ, mắt không rời khỏi những viên thịt đang sôi sùng sục trong nồi, còn liếʍ môi.

“Được rồi.”

An Bách Vân gắp hai viên thịt viên từ nồi lẩu cà chua, chia đôi đặt vào bát nhỏ của An Tuế, “Cẩn thận kẻo nóng.”

“Dạ.” An Tuế gắp viên thịt viên lên miệng, chu môi thổi nhẹ, thử cắn một miếng, thấy không nóng mới ăn hết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, giống như chú chuột hamster đang nhồi nhét thức ăn, sợi tóc xoăn tít trên đầu cũng lắc lư theo mỗi lần há miệng, rất đáng yêu.

Trong lúc đó, mẹ An còn gắp cho cậu bé miếng hoa tây hầm mềm, không cần phải nhai nhiều.

An Nhạc rót cho mỗi người một ly nước, tất nhiên An Tuế dùng ly có ống hút nhỏ, bên trong là sữa ấm.

“Nào, cạn ly, chúc mừng Trung thu!”

“Chúc mừng Trung thu!”

“Trung thu đến nhanh nào!”

“Ha ha ha, Trung thu vui vẻ, không vội."

“Ha ha ha.”

Cả nhà vì An Tuế cười rộ lên, mà chính An Tuế cũng rất vui vẻ, còn lộ cả hàm răng sữa.

Vì để mọi người hạnh phúc, cậu bé rất sẵn lòng.

Sau bữa tối náo nhiệt, ông nội An và bố An mỗi người một bên nắm tay An Tuế đi dạo trong vườn, An Tuế nhảy nhót phía trước, hai người họ đi sau nói chuyện, chủ yếu về công việc, nhưng lại không tự chủ mà chuyển sang An Tuế.

Sức khỏe của An Tuế đang dần hồi phục, bọn họ đều rất vui mừng.

Hy vọng gia đình luôn hạnh phúc.

Tám giờ rưỡi, An Tuế bị An Khoảnh Vân mang đi tắm, vốn là mẹ An nhưng An Khoảnh Vân đã nhanh chân giành lấy việc .

Tắm xong, họ cùng nhau đi ngủ.

Hôm nay cậu nhất định sẽ đoạt lấy vị trí này!

Trong bồn tắm đầy bọt, nổi lềnh bềnh hai chú vịt vàng cùng một quả bóng, An Tuế ngồi trong bồn, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng vì hơi nước, trông như một quả đào, nhìn thôi đã thấy ngọt.

“Tuế Tuế, tối nay anh hai ngủ cùng em nhé.” An Khoảnh Vân vừa tắm cho cậu bé vừa nói.

An Tuế vừa cầm con vịt vàng nhỏ, sửng sốt, “Nhưng mà, anh cả muốn ngủ với em.”

An Khoảnh Vân nghe xong, làm ra vẻ mặt ủy khuất: “Nhưng anh hai cũng muốn ngủ với Tuế Tuế, đây là lần đầu tiên.”

Lần đầu tiên ngủ riêng cùng Tuế Tuế.

An Tuế bối rối, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một bóng dáng cao lớn đã bước vào, lẳng lặng túm cổ áo sau của An Khoảnh Vân đang quỳ trước bồn tắm mà ném ra ngoài cửa.

“Này! Anh quá đáng rồi đấy!” An Khoảnh Vân trợn tròn đôi mắt nâu sẫm, tức giận hét vào mặt An Bách Vân.

Cậu cũng là anh trai của Tuế Tuế, sao không được ngủ cùng bé con chứ!

An Bách Vân trầm tĩnh, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn người trước mặt chỉ lùn hơn mười centimet, một luồng khí chất vô hình vờn quanh.

Cái khí chất bình tĩnh đó đã khiến An Khoảnh Vân rụt rụt cổ, hừ mạnh một tiếng, rồi xoay người đi về phòng.

Có gì ghê gớm đâu, chỉ lớn hơn mình có năm tuổi thôi mà!

Hừ! An Bách Vân trở về phòng, lau sạch bọt xà phòng trên người An Tuế, quấn khăn tắm bế cậu bé ra ngoài, thay cho cậu bé bộ đồ ngủ hình con vịt màu vàng, sau đó nhét quả bóng vàng mềm mại vào chăn.

“Nằm yên đó, anh đi ra ngoài một lát.”

“Dạ.” An Tuế gật đầu, ngoan ngoãn nằm yên nhìn An Bách Vân rời khỏi phòng.

Vừa cảm thấy chán, chuẩn bị trèo dậy đọc sách thì cửa phòng mở ra, là An Khoảnh Vân.

“Anh hai?”

An Khoảnh Vân đẩy cửa ôm cả chăn và An Tuế chạy nhanh về phòng mình, khóa trái cửa.

“Ngoan, tối nay anh hai ngủ cùng em.”

Hành động bất ngờ khiến An Tuế ngạc nhiên.

Ở một nơi khác, An Bách Vân cầm ly sữa trở lại, chỉ thấy giường trống trơn, thậm chí cả chăn mền cũng không có, anh chỉ biết thở dài quay sang gõ cửa phòng bên cạnh.