Chương 16: Bé con online kêu cứu

Ăn xong hai chiếc bánh bao, An Tuế ngoan ngoãn rút khăn giấy ướt bên cạnh lau tay.

"Đại sư huynh, em có thể mang theo được không?" Ngón tay bé xíu chỉ vào hộp cơm trên bàn, bên trong còn lại bốn chiếc bánh bao nhỏ tròn trịa đáng yêu.

Phương Bình gác đũa, giúp bé con đóng hộp cơm lại, "Được, này dành cho em mà."

"Lần sau muốn ăn nói với anh, anh sẽ làm cho em."

"Vâng ạ, cảm ơn đại sư huynh~"

"Không có gì."

Phương Bình nhìn đồng hồ, đã mười lăm phút rồi, phải đưa An Tuế về.

Anh xách hộp cơm bế An Tuế xuống xe, vừa đi vừa nói: "Anh điều tra chỗ xảy ra tai nạn tối hôm trước, là do một người đàn ông chết trong tai nạn xe ba ngày trước gây ra. Linh hồn của ông ta cứ ở đó không chịu đi, quỷ sai đến bắt, ông ta cũng không chịu, hai bên náo loạn còn gây ra tai nạn làm chết người, gã đó phải xuống địa ngục chịu tội thôi."

"Vậy linh hồn của chú và dì đã đi đâu rồi ạ?" An Tuế nhớ đến một người vẫn còn nằm trong phòng bệnh, vội hỏi.

Phương Bình sững sờ: "Bây giờ chắc đã ở địa phủ rồi."

"Sao vậy? Tuế Tuế muốn gặp họ?"

"Không biết ạ." Bé con không biết cậu bé kia muốn gặp ba mẹ mình hay không.

An Tuế cúi đầu, nghịch ngợm các ngón tay, bĩu môi nhẹ, khuôn mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ bối rối.

Nhìn thấy biểu cảm này, Phương Bình lòng mềm nhũn, đưa tay xoa xoa mái tóc xù của bé con, "Nếu muốn gặp, ngày giỗ đầu sẽ được gặp, họ sẽ từ địa phủ lên."

Linh hồn vào địa phủ, nếu không có công cũng như không có tội, vào ngày giỗ đầu từ địa phủ trở về nhà thăm viếng, sau đó sẽ quay lại địa phủ đầu thai luân hồi.

"Vâng, em biết rồi."

Còn thời gian, bé con thể đi hỏi cậu bé kia, nhưng cậu bé vẫn chưa tỉnh.

Làm sao đây?

An Tuế trở về phòng đặt hộp cơm lên bàn, lấy người giấy trên giường nằm xuống, nhíu mày lăn lộn hai vòng rồi bắt đầu ngái ngủ, thành công thϊếp đi.

Không lâu sau, An Bách Vân đẩy cửa phòng, nhìn thấy An Tuế đang ngủ say, anh giúp bé con đắp chăn kín người rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng đóng cửa lại, quay về phòng của mình làm việc.

Hai giờ rưỡi An Tuế mới tỉnh dậy, bé con không khóc cũng không nháo, chỉ bò dậy mặc áo quần, dọc theo mép giường trèo xuống, đặt chân lên chiếc ghế nhỏ bên giường xuống đất, đi đôi dép hình cá mập đến phòng tắm rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, cậu bé ôm hộp cơm trên bàn đi ra ngoài.

Bánh bao mà đại sư huynh gói, còn bốn cái, ừm... làm sao chia đây?

Không đủ mà.

Hay là cứ để mình ăn hết vậy.

An Tuế do dự nửa phút, cuối cùng vẫn ôm hộp cơm đi ra ngoài.

Nhỡ đâu, nhỡ đâu họ không có ở nhà thì sao.

"Bảo bối dậy rồi à?" Mẹ An vừa xuống cầu thang, rẽ một góc đã nhìn thấy An Tuế ở hành lang, tràn đầy yêu thương nhìn cậu bé.

Con trai của bà sao mà ngoan thế, còn tự mình mặc quần áo nữa.

Đúng là mơ mới gặp được bé ngoan thế này, mà đứa trẻ ngoan như vậy lại ở nhà bà.

Không ngờ cậu bé đang cứng đờ tại chỗ, đầu óc quay như chong chóng.

Cái hộp cơm trong tay phải giải thích thế nào đây.

Trời đất ơi.

Cíu bé~

Dường như nghe thấy tiếng lòng của An Tuế, An Bách Vân từ phòng bước ra, tình cờ đυ.ng phải An Tuế đang cách anh hai bước chân.

Mắt An Tuế sáng rực lên, chạy nhanh hai bước ôm chặt đầu gối của An Bách Vân, đôi mắt đen láy long lanh đến sáng ngời, "Anh cả~"

Giọng nói bé con nũng nịu hơn bình thường, còn kéo dài âm cuối.

An Bách Vân quỳ xuống, nhìn thấy rõ hộp cơm trong tay cậu bé, ánh mắt thăm hỏi nhìn chằm chằm về phía An Tuế, An Tuế chớp mắt nhìn anh.

Anh cả, anh hiểu mà.

An Bách Vân thở dài chống tay lên trán: Em trai ruột của mình thì biết sao được, cưng thôi.

Mẹ An đi tới, vô thức hỏi: "Tuế Tuế, con ôm hộp cơm làm gì vậy?"

"Của ai? Từ đâu ra? Bên trong có gì?"

An Tuế ngoan ngoãn trả lời: "Của anh cả ạ."

"Bánh bao nhỏ, con ăn hai cái rồi ạ."

Mẹ An nhìn về phía An Bách Vân, An Bách Vân mặt không biến sắc gật đầu.

"Mẹ, là của con, bạn của con ở nhà làm bánh bao, cho con mấy cái để nếm thử, Tuế Tuế trưa ăn không no nên con cho em ấy."

"Mẹ, đi thôi, mình xuống dưới." An Bách Vân cầm hộp cơm, bế An Tuế chạy nhanh xuống cầu thang, cứ như phía sau có gì đó đuổi theo vậy.

Vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Anh cả bịp giúp em rồi đấy, chia cho anh hai cái bánh bao nhé."

Đôi mắt của An Tuế hơi hoảng, miệng há ra, rõ ràng bị lời nói của An Bách Vân làm cho bất ngờ.

"... Được... được mà..." Anh... Anh có thể mà, chỉ có hai cái bánh bao thôi, không... không sao, dù gì anh cả cũng đã giúp đỡ, nên như vậy là đúng rồi, đúng rồi...

An Bách Vân nhìn thấu bé con, nhìn vẻ do dự không thể che giấu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuế, anh hài lòng cong môi.

Đứa nhỏ này dễ lừa quá.

Tầng dưới rất yên tĩnh, chỉ có tiếng cắt rau phát ra từ nhà bếp, An Khoảnh Vân và An Nhạc đang học trong phòng, còn ông nội An bây giờ chắc đang nghỉ ngơi.

An Bách Vân đặt An Tuế lên ghế sofa, cầm hộp cơm đi vào bếp, trên đường đi nhận được cuộc gọi của ba An.

"Ba, có chuyện gì ạ?"

"Ba, con có một tập tài liệu để quên ở nhà, chắc là ở trên bàn làm việc trong thư phòng, đó là một cái cặp tài liệu màu xanh, con giúp ba mang xuống nhé."

"Được rồi, lát nữa con mang xuống."

Kết thúc cuộc gọi, An Bách Vân lên lầu tìm tập tài liệu màu xanh, cầm nó xuống lầu, suy nghĩ một lúc đến phòng khách.

Trên sô pha, An Tuế cuộn tròn lại thành một cục bông nhỏ, xung quanh là những chiếc gối ôm và thú nhồi bông, nếu không có cái đầu đen bóng thì chắc chắn không ai phát hiện ra sự tồn tại của cậu bé.

An Bách Vân quỳ xuống trước mặt bé con, chọc chọc vào má: "Anh cả sắp đi công ty, Tuế Tuế có muốn đi cùng không?"

Hôm nay chưa vận động gì, vừa hay đưa cậu bé ra ngoài đi dạo.

An Tuế đảo tròn mắt: "Dạ được ạ."

Sau đó, dưới sự dặn dò và giám sát của mẹ An, An Bách Vân cầm bình sữa nhỏ màu trắng, bế An Tuế lên xe phi nhanh đến thẳng tập đoàn An Thời.

Khi An Bách Vân bế An Tuế vào sảnh lớn, các nhân viên đi ngang qua đều quay đầu nhìn.

"Này, phó tổng đang bế ai vậy?"

"Hình như là cậu ấm An gia, nghe nói sức khỏe không tốt, thường xuyên ở nhà dưỡng bệnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu bé xuất hiện ở công ty."

"Nhưng mà, cậu bé ấy trông dễ thương quá trời."

"Đôi mắt như biết nói, khuôn mặt phớt hồng, tóc đen óng mượt, được phó tổng bế trong lòng ngoan ngoãn như vậy, cứ như sinh ra để làm tan chảy trái tim tôi ấy."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"..."

Tầng 34 là văn phòng của tổng giám đốc, văn phòng của An Bách Vân nằm cạnh văn phòng của ba An, bên ngoài là nơi làm việc của trợ lý và thư ký.

An Bách Vân bế An Tuế gõ cửa bước vào văn phòng của ba: "Ba, đây là tài liệu ba cần."

"Ba, đây là tài liệu của ba ạ."

Ba An đang làm việc nghiêm túc nghe thấy giọng nói trẻ con ngọt ngào của An Tuế, nhanh chóng bỏ tài liệu trong tay, đứng dậy đi về phía An Tuế, ôm cậu bé vào lòng với nụ cười rạng rỡ, còn cọ cọ vào má cậu bé.

"Bảo bối sao lại đến đây, có nhớ ba không?"

Thôi rồi, đứa nhỏ này dính người quá, thật là một gánh nặng ngọt ngào.