Quần áo trên người phụ nữ trung niên toàn bộ đều là từ các nhãn hiệu lớn, đôi tay ôm phía trước người, từ trên cao nhìn xuống Bạch Sơ Hiểu bọn họ.
Bạch Sơ Hiểu bị ánh mắt không chút thân thiện dọa sợ tới mức co rúm người lại, tiếng nức nở đều bị dọa ngừng, theo bản năng tới gần Tưởng Thần Tinh bên kia tìm kiếm một phần an ủi.
Bạch gia cùng Tưởng gia tuy rằng là hào môn, chính là bên trong từ tận đáy lòng cũng không có cảm giác phân chia cấp bậc cao quý hơn người khác, lựa chọn học tiểu học vẫn là sẽ càng thêm chú ý trình độ dạy học của giáo viên, nhưng là lựa chọn nhà trẻ, vẫn là tương đối tùy ý.
Cái nhà nhà trẻ này cũng không phải nhà trẻ quý tộc, chỉ là bởi vì phong cách nhẹ nhàng vui sướиɠ, giáo viên bên trong cũng nghiêm túc phụ trách thái độ tốt mới được Bạch Ninh Viễn bọn họ lựa chọn, trẻ em bên trong nhà trẻ cũng chỉ là xuất thân bình thường, ở trong này xuất thân hào môn quả thực bất thường.
Mà ngồi đối diện với hai mẹ con cả người đều xa xỉ hận không thể khoe với cả thiên hạ, quần áo hai đứa nhỏ liền có vẻ mộc mạc.
Thật ra cũng không phải quần áo của hai người bọn họ là hàng vỉa hè đầy tiện nghi, chỉ là hai đứa nhỏ vốn mềm mại , người lớn hai nhà vì để bọn họ ăn mặc càng thoải mái một chút, cho nên đều là mời người thiết kế riêng rồi dùng vải dệt tốt nhất may nên.
Nói đến giá cả tự nhiên không thấp, chỉ là không có tựa như những đồ xa xỉ mà thôi.
Chỉ là rơi xuống trong mắt người phụ nữ trung niên, liền thành hai đứa nhóc nghèo nàn rách rưới cũng dám đánh con trai bảo bối của bà.
Quay đầu, người phụ nữ trung niên kia chỉ vào hai người liền cùng giáo viên nói chuyện.
“Giáo viên Trương, không phải tôi nói chuyện khó nghe, ngươi nhìn một cái ngươi là như thế nào quản lũ trẻ, từ ngày đầu nhập học đã dặn dò ngươi, đứa con trai này là bảo bối của cả nhà chúng ta, chúng ta ở nhà đến âm thanh lớn cũng không nói liền sợ dọa đến hắn, ngươi ngược lại, ở trong trường học cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn bị hai đứa nhóc bắt nạt một câu đều không nói?”
Cái thái độ kia của người phụ nữ, làm toàn bộ giáo viên có mặt trong văn phòng đều có chút khó chịu.
“Ta nói cho ngươi biết, ta chính là người của Tiền gia, con trai ta là Tiền gia đại thiếu gia, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp Tiền gia, hai người kia tính là thứ gì, có thể cùng con trai ta đi học một chỗ cũng đã xem như bọn họ được thơm lây 18 đời tổ tiên rồi! Ngươi liền nhìn bọn họ bắt nạt con trai ta? Ta liền nói cho ngươi biết, con trai ta toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đều đáng giá, con trai ta nếu là ra xảy ra chuyện gì, liền tính là đem bọn họ cột vào một chỗ cầm đi bán đều bồi thường không nổi!.
Người đàn bà trung niên kia càng nói càng hăng hái, thậm chí còn duỗi tay đánh lên bàn, đánh cái bàn vang lên, thậm chí còn có chút đong đưa.
Ngay cả cái ly đặt ở trên bàn đều thiếu chút nữa ngã xuống, nước bên trong cũng có bắn ra ngoài một ít.
“Là hắn đoạt đồ vật của con trước, chuyện làm sai cũng là hắn làm sai trước” Bạch Sơ Hiểu nghe được bà ta nói như vậy, tuy rằng có chút ngây thơ mờ mịt, chính là cũng có thể đủ để biết bà ta nói không phải là lời hay gì, không nhịn xuống được mà mở miệng, “Mới không phải chúng con bắt nạt hắn”
Nghe được Bạch Sơ Hiểu nói như vậy, nam hài trong lòng có chút chột dạ, nhưng lại nghĩ người lớn đứng ở bên người, trong lúc nhất thời liền lại có tự tin.
“Tôi chính là muốn nhìn đồ vật của cậu một chút, ai biết cậu nhỏ mọn như vậy xem đều không cho xem còn muốn đánh tôi.”
Mà Tiền phu nhân nghe được con trai nói như vậy, càng là vô điều kiện bảo vệ con trai của mình.
“Không phải một con thú bông thôi sao, đáng giá bao nhiêu tiền, ta tùy tùy tiện tiện là có thể mua một gian nhà ở, con trai ta muốn cái gì ta đều có thể trực tiếp mua cho nó, còn nói nó muốn đoạt đồ vật rách không đáng bao nhiêu tiền của ngươi?”
Bạch Sơ Hiểu lại bị hoảng sợ, một bàn tay bắt lấy thú bông đã có chút bẩn, một cái tay khác bắt lấy Tưởng Thần Tinh.
“Chính là hắn lại đây đoạt đồ vật của con.” Cho dù người phụ nữ đối diện có hung dữ như thế nào, nàng vẫn là kiên trì nói thật, “Giáo viên đều nhìn thấy hắn muốn lấy đồ vật của con, hắn muốn nhưng con không cho, hắn còn muốn lấy đi đồ vật lấy từ con, rõ ràng chính là hắn làm sai trước.”
“Ngươi! Ngươi có tin hay không ta hiện tại phải thay cha mẹ của ngươi dạy dỗ ngươi!”
Vị giáo viên họ Trương kia nhìn thấy bộ dáng người đàn bà trung niên này đối hai đứa nhỏ phát hỏa, cũng cảm thấy là bà ta làm quá mức, mở miệng có ý đồ hòa hoãn một chút không khí.
“Tiền phu nhân, ngài trước nghỉ ngơi rồi bình tĩnh một chút, chờ người lớn hai em ấy cũng tới rồi lại cùng họ nói chuyện được không?.”
Giáo viên Trương trong lòng kêu khổ không ngừng, chỉ là trên mặt còn phải cười theo.
Nói câu khó nghe một chút, Tiền gia này xác thật là nhà có tiền, nàng trước mặt Tiền phu nhân nếu là tiếp tục làm ầm ĩ không thôi, công việc này của nàng khẳng định là giữ không nổi.
Chỉ là cho dù là giữ không nổi, một vài chuyện thân là giáo viên nên làm, vẫn là phải làm đúng chỗ.
“Ta biết ngài cùng người trong nhà đều rất thương yêu con trai, chỉ là đôi khi có chuyện cũng là muốn bình tĩnh một chút phân biệt đúng sai.” Lấy hết can đảm, giáo viên Trương vẫn là ý đồ cùng nàng giảng giải nói đạo lý.
“ Con trai của ngài xác thật là muốn cướp đồ vật của con bé, tuy rằng nói đứa nhóc bị thương, chính là con trai ngài làm ra chuyện không đúng trước.”
Chỉ là lời này của nàng lại làm Tiền phu nhân giận không thể tả.
“Ngươi có ý tứ gì, hiện tại bắt đầu trách con trai ta đúng không!” Tiền phu nhân bắt đầu cao giọng cao cao tại thượng mà nói: “Ta nói cho ngươi biết, con trai ta không có làm sai chuyện gì quá đáng, trẻ con muốn nhìn đồ vật của người khác lại làm sao, con trai ta thứ gì chưa thấy qua, trong tay nàng nói đến cùng còn không phải là một cục bông mấy miếng vải rách, có thể được con trai ta coi trọng là vận khí nàng ta tốt, đừng làm bộ dáng như ủy khuất, thật là thấy hai người giống nhau. Hai đứa nhóc không biết con hoang từ nơi nào còn dám đánh con trai ta còn khiến nó bị thương, ta không có trực tiếp đi lên cho nàng hai bạt tai đã xem như đã là hiền lành rồi , ngươi hiện tại là nói rõ muốn giúp hai cái đứa con hoang nói chuyện đúng không. Haizz, thật là.. Ta xem trọng giáo viên như ngươi nên mới không động tay động chân.
“Chúng con mới không phải con hoang!” Bạch Sơ Hiểu lúc này cũng có chút tức giận, đứng ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Con có cha, mẹ, anh trai, còn có rất nhiều ông bà cô chú, bọn họ từ nhỏ đều dạy con, dạy con rất nhiều thứ, dạy con làm một đứa trẻ hiểu chuyện, dạy con làm sai chuyện gì hãy nhận sai biết xin lỗi. Thần Thần ca ca cũng không phải con hoang, anh ấy cũng có cha mẹ, cũng có những người nhà khác, người nhà của anh ấy cũng thực yêu anh ấy, mới không phải là con hoang mà cô nói!”
“Rõ ràng là bạn ấy muốn cướp đồ chơi của con, làm chuyện sai trước, Thần Thần ca ca là vì bảo hộ con mới muốn đẩy bạn ấy ra, bạn ấy đánh trúng con cũng không xin lỗi cho nên Thần Thần ca ca mới tức giận, Thần Thần ca ca đánh bạn ấy vài cái bạn ấy cũng đánh Thần Thần ca ca, mẹ nói đánh nhau không đúng, chính là bạn ấy cũng động thủ, bạn ấy cũng không đúng, chúng con có thể đối với bạn ấy xin lỗi, nhưng là bạn ấy cũng phải xin lỗi chúng con.”
Tiền phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của Sơ Hiểu, lửa giận trong lòng lại bốc lên.
“Xin lỗi? Mày tưởng bở! Thân phận con trai ta là gì, mày lại là cái loại gì, mày có cái tư cách gì để con trai ta xin lỗi mày, còn cái gì Thần Thần ca ca, không cảm thấy ghê tởm ta còn cảm thấy ghê tởm, còn tuổi nhỏ không học giỏi, sợ không phải là đi theo mẹ học cái thủ đoạn không đứng đắn, tuổi còn nhỏ liền giả bộ đáng thương, suy nghĩ dụ dỗ đàn ông, sau khi lớn lên khẳng định cũng không phải thứ tốt đẹp gì!”
“Bà mới không phải cái thứ gì tốt!” Bạch Sơ Hiểu bị nàng mắng như thú vật, Tưởng Thần Tinh đứng ở bên người Bạch Sơ Hiểu đã mở miệng.
“Chuyện con của bà làm sai vì cái gì muốn mắng chúng ta là con hoang, cha mẹ ta cũng đã dạy ta làm chuyện sai liền biết sửa sai còn phải xin lỗi, hắn đoạt đồ chơi của Đoàn Đoàn chính là hắn làm sai, bà không cho hắn xin lỗi còn ở nơi đó mắng chúng ta, là bởi vì cha mẹ bà không có dạy bà chuyện này sao?”
Cho dù là lời nói của phụ nữ trung niên bọn hắn phần lớn đều nghe không hiểu, nhưng căn bản không ảnh hưởng tới bọn họ biết người trước mặt đối bọn họ có địch ý.
Sự tình mà trẻ con biết đến không nhiều lắm, bị mắng lâu đến vậy mà bộ dạng vẫn như thế.
“Mày! Hai người bọn mày tốt lắm!” Tiền phu nhân từ khi gả vào Tiền gia, sau khi sinh hạ tôn tử duy nhất của Tiền gia, người khác đối bà ta đều là ngoan ngoãn nghe theo, con trai của mình cũng là trở thành tổ tông hưởng mọi sự yêu thương, lại không nghĩ rằng hai đứa nhóc trước mặt này lại dám nói như vậy.
Con trai mình vốn là được cưng chiều mà lớn lên, ngày thường muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cho nên mới bị dưỡng thành tính cách này.
Vốn dĩ lúc này sau khi nàng biết con trai mình bị đánh liền giận không thể tả, nếu là đối phương cúi đầu khom lưng nàng còn có thể miễn cưỡng bớt giận rộng lượng thả cho bọn họ một đường sống.
Lại không nghĩ rằng hai đứa nhỏ người lớn còn chưa tới, chỉ hai tên nhóc tì lại có thể làm nàng nổi trận lôi đình.
Thậm chí Tưởng Thần Tinh trước mặt còn bắt đầu thầm mắng chính mình không có cha mẹ giáo dưỡng không có gia giáo, cái này làm cho nàng sao có thể không tức giận.
Cho dù tại thời điểm nói lời này, Tưởng Thần Tinh cũng không có suy nghĩ như vậy, cũng không ảnh hưởng nàng tự mình phỏng đoán đến trình độ này.
“Giáo viên Trương ta nói cho ngươi biết, ta hôm nay phải nói, hai đứa con hoang không có giáo dưỡng này hôm nay liền đuổi học, không đuổi học cũng bắt buộc phải đuổi học, ta không cho phép con trai ta lại cùng những đứa con hoang như vậy ở chung một chỗ, cái này làm cho ta cảm thấy vô cùng dơ bẩn. Ngươi nếu là không muốn đuổi bọn chúng, vậy ngươi liền cùng hai đứa con hoang này cùng nhau cút đi!”
“Cùng nhau cút đi cùng nhau cút đi!”Tiểu nam hài kia lúc này có mẹ bên người tự tin mười phần, thậm chí cũng từ trên sô pha nhảy xuống , đứng ở bên người mẹ mình, đối với Bạch Sơ Hiểu bọn họ làm mặt quỷ, đắc ý dào dạt.
Lời nói tàn nhẫn buông xuống, Tiền phu nhân vẻ mặt tin tưởng mười phần, nhìn vài người trước mặt, cảm giác sự tình cũng đã gần như được định đoạt.
Còn không chờ bà ta ở chỗ này đắc ý đủ, chỗ cửa liền truyền đến một giọng nữ.
“Phải không?”
Tiền phu nhân vừa chuyển đầu, liền thấy Giang Phù Liễu trên mặt mang theo kính râm, một bộ váy trắng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mà ở phía sau nàng, đi theo quản gia còn có vài người bảo tiêu toàn thân đều là đồ đen.
“Mẹ!” Bạch Sơ Hiểu nhìn thấy Giang Phù Liễu, ánh mắt sáng lên, chạy chậm đến bên người nàng hướng tới nàng muốn ôm một cái.
Đem kính râm tháo xuống, Giang Phù Liễu bế con gái mình lên, quản gia bên cạnh cũng đem Tưởng Thần Tinh bế lên tới, hơi hơi nghiêng người, nhìn đến nơi bị đánh đã sưng đỏ trên mặt của nàng còn có hai mắt đã sưng lên, lửa giận trong lòng liền nâng cao.
“Đoàn Đoàn có đau hay không?”
Nhìn thấy mẹ, Bạch Sơ Hiểu cũng không che giấu, gật gật đầu: “Đau.”
Giang Phù Liễu mang theo Bạch Sơ Hiểu ngồi xuống sopha hai đứa nhỏ vừa ngồi, để hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau, bác sĩ được mang tới đây lúc này xách theo hòm thuốc đi đến, nghiêm túc kiểm tra tình huống hai đứa nhỏ.
“Phu nhân, theo quan sát tiểu tiểu thư cùng Tưởng tiểu thiếu gia chỉ là bị thương ngoài da, bất quá nếu trẻ con không thoải mái lại không biết biểu đạt ra ngoài, cho nên tôi đề nghị đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Giang Phù Liễu ở bên này bận rộn, bên kia Tiền phu nhân còn muốn nói gì, chính là một đám bảo tiêu đi theo Giang Phù Liễu vào đây đứng xung quanh văn phòng giáo viên , đứng ở nơi đó tuy rằng không có động tác cũng không nói gì, nhưng khí thế cũng đủ dọa người.
Một chút liền đem Tiền phu nhân còn có nam hài đứng bên chân bà ta giữ chặt.