Chương 72: Lão giả mắt mù

“Dùng binh khí thì tên mù kia thua chắc rồi.”

Khi thanh niên tóc ngắn đưa ra yêu cầu vận dụng binh khí để luận bàn, các tân sinh ở đây lập tức phấn khởi lên.

Cho dù là loại tỷ thí nào, chỉ khi nào đánh một trận đao thật kiếm thật, có tiếng động kim loại chém vào nhau mới khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Tay không đánh nhau thì hoàn toàn xem không đã ghiền.

“Lấy ra binh khí của ngươi đi.” Thanh niên tóc ngắn rút trường đao ra, mũi đao sắc bén kia chỉ thẳng vào Lâm Lăng, tức giận nói: “Lần này ta sẽ không nương tay nữa.”

Lời này của hắn ta thật thú vị. Vừa có thể lấy lại thể diện đã mất lúc nãy, còn có thể đạt được cơ hội khiêu chiến Lâm Lăng lần nữa.

Mà cũng như thanh niên tóc ngắn suy đoán, Ngô Trì đạo sư thật sự ngầm đồng ý như vậy.

Đương nhiên, làm như vậy cũng không có nghĩa là Ngô Trì đứng về phe thanh niên tóc ngắn, ông chỉ muốn nhìn rõ chiến lực của Lâm Lăng đã đạt tới trình độ nào mà thôi.

Bởi vì trong lúc giao chiến vừa rồi, Lâm Lăng hoàn toàn dựa vào nhược điểm của đối phương nên có thể lập tức đánh bại. Thật ra hắn vẫn chưa để lộ ra thực lực thật sự.

Đối mặt với lời khıêυ khí©h của thanh niên tóc ngắn, Lâm Lăng thản nhiên mà đưa tay vào nhẫn không gian.

Ánh sáng lập loè, trong bàn tay hắn lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm làm bằng sắt tinh khiết.

Lâm Lăng không có ý vận dụng đến Phệ Long Kiếm.

Cái này gọi là gϊếŧ gà cần gì đến dao mổ trâu.

Lâm Lăng cũng không tính để lộ ra sự tồn tại của Phệ Long Kiếm trong những trường hợp nhỏ thế này.

Chỉ khi nào gặp được đối thủ lợi hại thật sự, mới là lúc Phệ Long Kiếm nở rộ ánh hào quang.

“Một khi đã vậy, bắt đầu đi!” Ngô Trì quát mạnh một tiếng.

Cùng lúc đó, ông ta âm thầm điều động linh lực trong thân thể, nếu có tình huống bất ngờ gì xảy ra thì có thể ra tay ngăn cản vào bất cứ lúc nào.

Theo ông ta thấy, thiên phú tu luyện của Lâm Lăng tuy mạnh, nhưng tu vi và đôi mắt lại là khuyết điểm khó có thể đền bù. Cho nên suy nghĩ ra tay ngăn cản của ông ta phần lớn cũng là thiên vị cho Lâm Lăng.

“Tiếp chiêu đi!” Thanh niên tóc ngắn cầm trường đao trong tay nên lòng tự tin bùng nổ, thân thể lập tức trào ra từng luồng linh lực Hỏa hệ.

Sau khi linh lực được rót vào trường đao, lưỡi đao sắc bén kia đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt sáng ngời.

“Chước Ảnh Đao Trảm!” Sau đó, một tiếng gầm hung hãn vang lên, thanh niên tóc ngắn đột nhiên phóng về hướng Lâm Lăng, trường đao trong tay hiện ra một đao ảnh màu đỏ rực, mang theo dao động năng lượng mạnh mẽ, hung hăng bổ về phía Lâm Lăng.

Vì tránh lại bị Lâm Lăng tập kích hạ bộ lần nữa, lúc hắn ta lao về phía trước đã đột nhiên nhảy dựng lên, nắm chặt trường đao bay lên không trung rồi chém thẳng từ trên xuống dưới!

Lâm Lăng thật bình tĩnh, hắn dựa theo tâm pháp của Cửu Phù Kiếm Quyết mà nhanh chóng điều động để linh khí lan ra khắp kinh mạch trong cơ thể.

Vèo vèo vèo...!!!

Khi linh lực rót vào trường kiếm, gần như chỉ trong chớp mắt, trên thân kiếm chợt sáng lên từng phù văn huyền diệu.

Có tất cả chín vòng sáng phù văn rực rỡ được ngưng tụ thành từ linh lực tinh thuần.

“Đây là... Cửu Phù Kiếm Quyết?!”

Khi nhìn thấy trường kiếm trong tay Lâm Lăng lập loè ra chín phù văn, sắc mặt Ngô Trì chợt thay đổi, trong mắt tràn đầy kinh dị.

Hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Lâm Lăng lại biết loại võ học Thiên giai này.

Hơn nữa điều làm Ngô Trì càng cảm thấy chấn động là, Lâm Lăng vừa ra tay đã tung ra được chín phù văn, đạt tới cấp bậc Đại Thừa!

Phải biết rằng, Lâm Lăng chỉ mới là một thanh niên thôi. Bình thường đa số võ giả có trình độ này đều đã bước vào độ tuổi trung niên.

Nếu chỉ tính theo tuổi thì chỉ sợ Lâm Lăng đã bắt đầu tu luyện từ thời kỳ trẻ con, nhưng khả năng này là cực kỳ thấp.

Khả năng duy nhất chính là, Lâm Lăng có được cả năng lực lĩnh ngộ cực cao ở phương diện võ học.

“Quả thật là kỳ tài.”

Ánh mắt Ngô Trì chớp động, ấn tượng trong lòng ông ta dành cho Lâm Lăng cũng hoàn toàn bay lên cấp bậc cực cao.

Mà trong lúc mọi người cảm thấy thật kinh dị, Lâm Lăng đã thúc giục linh lực, chín phù văn trên thân kiếm lập tức bùng lên ánh hào quang, tràn ngập ra kiếm khí kinh người. Trường kiếm trong tay hắn lập tức chém nghiêng ra, đối đầu trực diện với đao thế của thanh niên tóc ngắn kia.

“Oanh!”

Đao kiếm chạm vào nhau, chỉ chốc lát sau, chín phù văn bỗng nổ mạnh trong lúc dâng trào, ánh lửa văng ra khắp nơi!

Trong nháy mắt đó, thanh niên tóc ngắn đột nhiên bị một kiếm khí cuồng bạo cực đoan làm đứt quãng quá trình tuần hoàn linh lực trong trường đao.

“Keng!”

Ngay sau đó, một âm thanh thanh thúy vang lên, dưới sự xâm nhập của kiếm khí kia, trường đao lập tức bị nổ thành vô khối mảnh nhỏ!

Thanh niên tóc ngắn thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo thì trường kiếm trong tay Lâm Lăng đã di chuyển, hình thành một vòng gió kiếm khí, đánh về hướng những mảnh nhỏ kia.

“Phốc phốc phốc!!”

Chỉ thoáng chốc, từng mảnh nhỏ giống như ám khí bắn nhanh đến!

Ở khoảng cách gần như thế, thanh niên tóc ngắn hoàn toàn không thể tránh né, chỉ có thể hoảng sợ nhìn những mảnh kim loại kia bắn thẳng về hướng mình.

Nếu thân thể bị bắn trúng thì chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết!

“Dừng tay!”

Nhưng ngay trong nháy mắt đó, Ngô Trì lập tức hành động, giống như báo săn lao vυ"t tới, chỉ đảo mắt đã đến trước người thanh niên tóc ngắn.

Cùng lúc đó, một linh lực hùng hồn bùng nổ, ngưng tụ thành một cái chắn lôi đình màu tím, chặn lại tất cả những mảnh sắt kia.

Thanh niên tóc ngắn ngã xuống mặt đất, nhớ tới tình cảnh nguy hiểm trùng trùng vừa rồi thì sắc mặt trở nên tái mét đi.

Lúc này hắn ta lại nhìn về phía Lâm Lăng, đâu còn sự huênh hoang ngông cuồng như lúc trước, trong mắt tràn ngập sợ hãi sâu sắc.

Trường kiếm trong tay Lâm Lăng chỉ xéo qua, lạnh nhạt hỏi thanh niên tóc ngắn kia: “Còn tiếp tục không?”

Vừa rồi sở dĩ ra tay nặng như vậy là vì hắn sớm đã đoán được Ngô Trì sẽ ra tay ngăn trở.

Làm như vậy chỉ vì muốn dọa người này một chút, để hắn ta biết, ông đây cũng không phải ăn chay!

“Ta... Ta nhận thua, không đánh nữa.” Đối mặt với câu chất vấn của Lâm Lăng, trái tim thanh niên tóc ngắn run rẩy, sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, vội vàng run rẩy nói.

“Được rồi.” Lâm Lăng thu kiếm, cười nhạt một tiếng.

Tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn giao chiến với người khác từ khi đạt được Cửu Phù Kiếm Quyết.

Loại uy thế này thật sự là công pháp Thiên giai mà võ học tầm thường không thể với tới.

Đây là lần đầu tiên Lâm Lăng bày ra thực lực, tân sinh trong lớp số 8 đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Khó có thể tưởng tượng, một người mù lại có võ kỹ lợi hại như vậy.

Mặc dù là thanh niên tóc ngắn có cùng cảnh giới cũng bị dễ dàng đánh bại.

Chỉ sợ với chiến lực hung hãn như thế, hắn còn có thể chiến đấu vượt cấp.

Nghĩ vậy, lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, chẳng trách tối hôm qua ở tửu lầu Phủ Tỉnh Hiên, Mã Tuấn Thiên đã đến năm hai mà cũng bị Lâm Lăng hành hung đến mức không trở tay được.

Thì ra mọi chuyện không phải nhờ Tần Vũ và Lôi Mông trợ giúp mà chỉ dựa vào một mình Lâm Lăng cũng có thể làm được!

“Còn ai có hứng thú lên luận bàn với Lâm Lăng nữa không?” Ngô Trì cười trầm một tiếng, quét mắt về phía mọi người.

Nhưng so với sự nhiệt tình và nóng lòng muốn thử vừa rồi, lúc này giữa sân lại là một mảnh yên tĩnh.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, cho dù là những thanh niên tu vi đạt tới chiến sĩ cấp 4 cũng chọn cách im lặng không lên tiếng.

Sau khi chính mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Lăng, không ai có can đảm đi lên so đấu.

Dù sao thủ đoạn của Lâm Lăng cực kỳ hung ác, vừa rồi nếu không có Ngô Trì đạo sư ra tay thì chỉ sợ thanh niên tóc ngắn kia đã chết.

Bọn họ không dám bảo đảm, nếu tình cảnh đó tiếp tục diễn ra thì Ngô Trì còn có thể kịp thời ra tay chặn lại không.

So với mất mặt như thế, chi bằng đừng đi tự rước lấy nhục.

Huống chi lần luận bàn này, trừ mục đích kiểm tra võ kỹ và chiến lực cá nhân ra thì cũng không còn ý nghĩa hay là khen thưởng gì khác.

Cho nên cần gì phải liều mạng như vậy?

Chẳng lẽ đứng quan sát không thích hơn sao?

“Một đám rác rưởi thích bắt nạt kẻ yếu.” Nhìn thấy cả đám vừa rồi còn chiến ý dâng cao, lúc này lại không dám thả cả cái rắm, Cổ Vân Nhạc móc móc lỗ mũi, khinh thường cười nhạo trong lòng.

Hắn ta chợt xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cặp đồng tử xám trắng kia của Lâm Lăng, rất hứng thú mà bắt đầu đánh giá, trong bụng nói thầm: “Hình như trong gia phả Cổ thị chúng ta cũng có lão tổ xuất hiện đôi mắt dạng này, gọi là gì nhỉ?”

“Đúng rồi, đôi mắt Luân Hồi.” Trong đầu Cổ Vân Nhạc chợt lóe qua một tia sáng, hình như đã nhớ tới.

Ngô Trì đi đến trước người Lâm Lăng, nhịn không được mà hỏi: “Lâm Lăng, ngươi học Cửu Phù Kiếm Quyết từ đâu?”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động.

Xem ra bộ công pháp này rất nổi danh, ngay cả Ngô Trì đạo sư cũng biết.

“Có một vị cao nhân truyền thụ cho ta, ngài ấy từng dặn dò ta không thể để lộ thân phận của mình, cho nên xin Ngô đạo sư thứ lỗi.” Lâm Lăng tùy tiện bịa đặt một lời nói dối.

Cao nhân?

Nghe thấy lời này, Ngô Trì hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Lâm Lăng.

Không ngờ sau lưng Lâm Lăng còn có một cường giả truyền thụ võ học.

Có thể dạy Lâm Lăng vận dụng Cửu Phù Kiếm Quyết đến cảnh giới thuần thục như thế này thì thực lực của vị cao nhân kia nhất định là cực kỳ lợi hại.

Trong lòng nghĩ như vậy, Ngô Trì phải xem kỹ lại bối cảnh xuất thân của Lâm Lăng lần nữa, không hề coi hắn như một con cháu gia tộc cổ võ bình thường được.

“Nếu vị cao nhân kia không muốn để lộ thân phận thì ta cũng không dò hỏi tới cùng.” Ngô Trì cười một tiếng, chợt nhìn Lâm Lăng và nhận xét: “Vừa rồi trong lúc tỷ thí, võ kỹ của ngươi tuy không có điểm nào bắt bẻ được, nhưng còn có một yếu điểm.”

“Xin Ngô đạo sư chỉ giáo cho.” Lâm Lăng khiêm tốn thỉnh giáo, cũng không vì đánh thắng một trận mà có chút kiêu ngạo tự cao nào.

“Tốc độ.” Ngô Trì trịnh trọng nói: “Ta phát hiện, vừa rồi cho dù đối mặt với thế công như thế nào thì tốc độ của ngươi cũng khó có thể phản ứng kịp với ý thức, chỉ có thể luôn đón đòn.”

“Nếu gặp phải một vài võ giả thấy chết không sờn, muốn đánh đến khi hai bên cùng bị thương thì ngươi gần như không thể tránh né được.”

“Cho nên, vì giải quyết nỗi lo về sau, phải mau chóng tăng tốc độ lên, chọn lựa một vài thân pháp võ học thích hợp với mình.”

Nghe vậy, Lâm Lăng cũng hơi suy tư.

Tốc độ sao...

Trong lúc tự hỏi, Lâm Lăng lại âm thầm cười trong lòng.

Ngô Trì nhận xét không sai, nhưng lại không biết trên người hắn có mặc một bộ bảo giáp trọng lực, đã điều tiết trọng lực lên gấp mười lần.

Nếu bỏ trọng lực đi thì sức nặng thân thể Lâm Lăng phải chịu đựng sẽ giảm bớt, tất nhiên tốc độ cũng có thể bùng nổ lên gấp mười lần.

Khi không có trọng lực áp chế, Lâm Lăng dư sức có thể tránh né thế công của thanh niên tóc ngắn lúc nãy.

Nhưng có một điểm Ngô Trì đã nhắc nhở đúng cho Lâm Lăng, đó chính là thân pháp võ học.

Trong lúc so đấu, nếu có loại võ kỹ này thêm vào thì tốc độ sẽ tăng lên không ít.

“Được rồi, kiểm tra tới đây thôi, hiện tại theo ta đến điện Võ Học để chọn lựa công pháp mà các ngươi cần đi!” Sau đó, Ngô Trì cũng không tiếp tục nhận xét về võ kỹ của mọi người, chỉ trầm giọng mà nói.

Nghe thấy ‘Điện Võ Học’, ánh mắt mọi người lập tức sáng ngời, sôi nổi lên tinh thần.

Trong giới võ tu, tài nguyên chủ yếu được chia thành ba loại lớn là công pháp, đan dược và binh khí.

Mà công pháp được xếp ở đầu tiên thì có thể đoán ra được tầm quan trọng của nó.

Giống như một người chỉ có sức mạnh cơ bắp, lại không biết chút gì về chiến kỹ, cầm đao kiếm chém lung tung một hồi thì có thể đạt được hiệu quả gì?

Nếu hắn giao tranh với người cùng cảnh giới thì hoàn toàn không có được ưu thế nào.

Thậm chí cả chiến sĩ cấp thấp cũng có thể dựa vào võ kỹ cao đẳng để khiêu chiến vượt cấp.

Nghe thấy có thể lấy được công pháp võ học, lúc này Lâm Lăng cũng hứng thú bừng bừng mà cùng mọi người đi theo phía sau Ngô Trì, rời khỏi quảng trường này.

Dưới sự dẫn dắt của Ngô Trì, chừng mười phút sau, rốt cuộc mọi người cũng đi đến một cái hồ.

Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một cung điện bằng đá cổ xưa khổng lồ đang đứng sừng sững ở giữa cái hồ.

Tòa cung điện to lớn này là điện Võ Học, tạo hình kiến trúc vô cùng rộng lớn.

Tuy năm tháng dài lâu đã để lại rất nhiều dấu vết loang lổ trên điện Võ Học, nhưng những dấu vết này lại tăng thêm cảm giác tang thương nồng đậm.

Khí tức tang thương này đại diện cho nền tảng và truyền thừa theo năm tháng của học viện Thiên Diễn.

Nhìn cung điện cổ xưa cách đó không xa, ánh mắt mọi người nóng rực lên, trên mặt tràn đầy kích động.

“Cửu Phù Kiếm Quyết của ta thuộc về công pháp Thiên giai, không biết bên trong có võ học lợi hại hơn hay không?”

Trong lòng Lâm Lăng dâng lên một chút hưng phấn, hiển nhiên hắn cũng rất tò mò đối với các loại võ học cất chứa trong điện.

Nhưng Lâm Lăng biết rất rõ mục tiêu chuyến đi lần này, đó là chọn lựa thân pháp võ kỹ thích hợp với mình.

Trong cái hồ có một cây cầu đá dẫn đến lối vào điện Võ Học.

Mà lúc này, nơi này có không ít viện sinh học viện qua lại, khi bọn họ nhìn thấy Ngô Trì đi tới thì đều vội vàng hành lễ.

Chợt, những người đó lại đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn quét về phía Lâm Lăng trong đám người.

Bởi vì sát hạch kiểm tra hôm qua nên hiện tại Lâm Lăng đã trở thành danh nhân trong học viện Thiên Diễn rồi.

Lâm Lăng cũng không để bụng chuyện này, hắn đi theo đám người Ngô Trì xuyên qua cầu đá, đi về hướng đại điện cổ xưa nằm chính giữa cái hồ kia.

Lâm Lăng mượn dùng thị giác của Tứ Bảo, ánh mắt nhìn về phía cánh cổng điện Võ Học, sau đó chợt tập trung nhìn về một lão giả áo xám đang quét rác bên cạnh cửa đá.

Dáng người lão hơi khòm khòm, nếp nhăn trên mặt giống như những khe rãnh, nhìn có vẻ rất già nua, toàn thân không chút dao động linh khí nào.

Hoàn toàn giống như một ông lão bình thường.

Nhưng điều làm Lâm Lăng cảm thấy ngạc nhiên chính là, hai mắt lão giả áo xám này cũng hiện ra một màu xám trắng.

Lão cũng bị mù hai mắt giống như hắn!

Lúc này, lão giả cầm một cây chổi cũ kỹ trong tay, nhẹ nhàng dọn dẹp lá khô trên mặt đất.

Lão như bị ngăn cách với thế nhân, cũng không phản ứng những người đi lại xung quanh

Nhưng khi Lâm Lăng đi tới, động tác quét rác của lão giả đột nhiên cứng lại.

Lão ngẩng đầu, đưa mặt về hướng đám người, khuôn mặt già nua có một tia khác thường xẹt qua.

Mà ngay khi lão ngẩng đầu, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy linh lực trong cơ thể và sức mạnh tinh thần của mình mơ hồ có chút rung động.

Dấu hiệu quái dị đột nhiên xảy ra làm Lâm Lăng giật mình, vội vàng vận chuyển tâm pháp Cửu Phù Kiếm Quyết, ngưng tụ thành một kiếm khí trong cơ thể để nè ép sự xao động kia xuống.

Sao lại thế này?

Lâm Lăng nhíu mày, trong lòng vô cùng kinh hãi, lập tức đưa mắt nhìn về phía lão giả mắt mù mặc áo bào tro kia.

Chẳng lẽ là ông lão này!?

Lúc này, hình như Ngô Trì cũng đã phát hiện, nhưng ông không nói thêm gì.

Chỉ thấy ông ta đi đến bên cạnh lão giả áo xám, sau đó khom người hành lễ.

Nhưng lão giả áo xám lại không có bất cứ phản ứng gì, chỉ cúi đầu, tiếp tục dọn dẹp lá khô trên mặt đất, chậm rãi nói với giọng khàn khàn: “Thời gian xoay vòng, rốt cuộc thời đại mới cũng mở ra lần nữa...”