"Cái tên Dương Thừa Cơ này rất có ý nghĩa, vừa có thể kế thừa, vừa có thể đăng cơ, cảm giác rất lớn lao nha."
Vừa rồi Lâm Lăng thăm dò, rõ ràng nhận ra trên mặt Tần Vũ có một chút khác thường, cho nên lại tiếp tục nói.
Hắn cảm thấy có lẽ Tần Vũ sẽ biết rõ về người kia, hơn nữa rất có khả năng còn biết một số thông tin quan trọng về hắn.
Nếu hai bên là bạn bè, vậy thì chỉ có thể xin lỗi. Dù sao nhiệm vụ đã nhận, đối phương ở trong mắt Lâm Lăng, chỉ là một con mồi.
"Cái tên Dương Thừa Cơ này, quả thật học viện Thiên Diễn chúng ta cũng có một người, hắn là đệ tử quan môn* của viện trưởng chúng ta.” Tần Vũ trầm ngâm một hồi, đột nhiên mở miệng nói. (Đệ tử quan môn /quan môn = đóng cửa/: Là đệ tử cuối cùng mà sư phụ nhận.)
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, dường như muốn thấy một chút thay đổi trên khuôn mặt Lâm Lăng.
"Ồ? Thật sự đúng sao, vậy cũng rất trùng hợp ha.”
Đầu lông mày Lâm Lăng khẽ nhíu, ra vẻ không thèm để ý mà nở nụ cười.
Sau đó hắn không nói nhiều nữa, cầm lấy chén rượu, cười nhạt với Tần Vũ và Lôi Mông: "Nào.”
"Cạn ly!" Lôi Mông dẫn đầu cầm lấy một chén rượu mạnh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thấy thế, Tần Vũ cũng cầm lấy chén rượu, khẽ mím môi, trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Chắc là chỉ trùng hợp mà thôi." Suy tư một hồi, trong lòng Tần Vũ cười thầm một tiếng. Dù sao từ cử chỉ và hành động của Lâm Lăng, cũng không có gì khác thường.
Huống hồ Dương Thừa Cơ là đệ tử quan môn duy nhất của viện trưởng, hơn nữa hắn ta còn có một thân phận sâu sa không ai biết. Cho dù Lâm Lăng biết người này thì có gì chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Vũ không lo lắng nhiều nữa, vẻ mặt có chút căng thẳng cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Lúc này Lâm Lăng trong miệng uống rượu, trong lòng cũng đang tự hỏi. Nếu trong học viện Thiên Diễn quả thật có Dương Thừa Cơ, vậy thì dễ hành động hơn rồi.
Dù sao nhiệm vụ cũng không giới hạn trong vòng bao lâu, chỉ nói là phải hoàn thành ám sát.
Manh mối về thông tin của Dương Thừa Cơ, cứ để ngày sau lại chậm rãi điều tra sau, cũng không nóng lòng, tránh đánh rắn động cỏ.
Nhưng mà, thông tin về thân phận vừa đào được, quả thực có chút nan giải. Hắn ta là đệ tử quan môn của viện trưởng, tất nhiên là thực lực không phải tầm thường, muốn ở trước mắt ông già Ứng Nguyên Tử kia ám sát thì chắc khó giải quyết đó.
Khó trách mấy thích khách khác của tổ chức Minh Các, không cách nào lẻn vào học viện Thiên Diễn, ngược lại lại phái tên mù như hắn tiến vào.
Nếu ám sát thất bại, có khác gì chịu chết chứ?!
Trong lòng nghĩ lại, Lâm Lăng càng cảm thấy tiền lương một ngàn vạn một tháng vẫn lỗ rồi. Chờ nhiệm vụ này hoàn thành, lần sau phải xem trước nhiệm vụ khó khăn như thế nào, sau đó nâng giá lên.
Kế tiếp.
Ba người Lâm Lăng uống hết ba chai, tất cả đều có chút say, nhưng mà cũng ăn uống no nê hết rồi. Sau khi Lâm Lăng hào phóng thanh toán xong thì đi xuống cầu thang.
Phủ Tỉnh Hiên, tầng một.
Khi Lâm Lăng đi tới cửa lớn, có hai bóng người đi ra từ bên góc tường, hai bên vừa vặn cản trở đường đi của nhau.
Hai người này, một nam một nữ.
Một trong số đó, chính là Triệu Ngọc Nhi.
Người thanh niên kia, để một mái tóc dài phiêu dật, mày kiếm mắt sáng, trông cũng khôi ngô vô cùng.
Học viện Thiên Diễn có bốn khối, trang phục của các viện sinh cũng khác nhau.
Trên người thanh niên mặc đồng phục màu tím, chính là viện sinh năm hai, cao hơn đám Lâm Lăng một cấp.
Nhìn thấy Lâm Lăng, đôi mắt đẹp Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình, trên mặt có chút mất tự nhiên.
"Lâm Lăng, thì ra là ngươi à." Thanh niên tóc dài khẽ nâng ánh mắt, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Dựa vào thị giác dùng chung với Tứ Bảo, Lâm Lăng nhìn rõ diện mạo đối phương, tuy không quen biết, nhưng nghe giọng nói của hắn ta, lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Giọng nói này, làm cho hắn sinh lòng chán ghét.
Hình như một thời gian dài trước đây, hắn đã có quá khứ khó chịu với nó.
Dù sao trong những năm hắn làm người mù, người khi dễ hắn không ít, nhưng cũng chỉ có thể nghe tiếng để phân biệt người, hắn không thể nhớ rõ từng giọng được.
"Hơn nửa năm không gặp, xem ra ngươi đã quên ta rồi."
Thanh niên tóc dài mang vẻ mặt đùa giỡn, nói: “Ta là Mã Tuấn Thiên, lần đầu tiên gặp mặt, chính là lúc ngươi ngã ở trước mặt ta, bàn tay còn đặt ở trên một đống phân.”
Nghe vậy, Lâm Lăng nhướng mày, cuối cùng cũng nhớ tới.
Cùng lúc đó, trong đầu cũng xuất hiện cảnh tượng lúc đó.
Nếu không phải do Mã Tuấn Thiên này âm thầm giở trò, bảo Tam quản gia kia đặt một chướng ngại trên đường hắn đi tới nhà ăn, còn bày thêm một đống phân chó ở phía trước, thì làm sao hắn có thể ngã được.
Hơn nữa, Lâm Lăng biết, Mã Tuấn Thiên là anh họ hàng xa của Triệu Ngọc Nhi, từ nhỏ đã thầm mến Triệu Ngọc Nhi.
Nhưng bởi vì hai năm trước muốn tiến vào học viện Thiên Diễn, nên đã tạm thời gác lại chuyện cầu hôn, thành hôn.
Không ngờ sau này lại nghe được tin hai nhà Triệu Lâm thông gia với nhau, cô em họ yêu quý, lại gả cho một người mù.
Trong cơn giận dữ, hắn ta chạy đến Triệu phủ, cũng giật dây bọn hạ nhân Triệu phủ, ‘chiếu cố" Lâm Lăng nhiều hơn.
Đối với chuyện này, nguyên nhân từ Lâm Lăng khi vào Triệu phủ, thường xuyên bị ức hϊếp, có thể nói người khởi xướng chắc chắn là Mã Tuấn Thiên này.
Nhưng mà, mấy tháng trước Tam quản gia Tần Trì, đã bị hắn tàn sát.
Tiếp theo...
Nợ cũ cần thanh toán, cũng nên thanh toán cho xong thôi.
"Phong thủy luân chuyển, khi đắc ý cũng chớ quên mình." Lâm Lăng cười nhạt, lời nói cực kỳ văn vẻ.
"Rất có văn chương nha, theo ta thấy, ngươi tu võ không nổi, đi tập văn cũng được đó." Khóe miệng Mã Tuấn Thiên khẽ nhếch lên, thở dài nói: "Ông trời chính là không công bằng như vậy, vậy mà lại giao thiên phú tu luyện chung cực, cho một người mù, thật sự là lãng phí mà.”
Nghe vậy, Tần Vũ cùng Lôi Mông hai người, nhíu mày.
Xem ra người này, cũng không phải bằng hữu của Lâm Lăng.
Phán đoán ra quan hệ hai bên, Tần Vũ cũng không chút khách khí cười nhạo nói: "Ngươi nói ông trời không công bằng, vậy ngươi là cọng hành nào!”
"Chậc chậc, theo ta thấy, ngay cả một cọng hành cũng không bằng đâu."
Lôi Mông cầm tăm xỉa răng, vừa xỉa răng, vừa hùa theo nở nụ cười.
Nghe được lời này, Mã Tuấn Thiên sắc mặt trầm xuống, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tần Vũ cùng Lôi Mông bên cạnh.
Gia thế và thân phận của Tần Vũ cực kỳ nổi danh ở Vương triều Thiên Viêm, nhưng cái danh bại gia tử của Tần Vũ cũng nổi danh không kém.
Cho nên vừa nhìn, hắn ta đã nhận ra. Sắc mặt Mã Tuấn Thiên khẽ biến, trong mắt hiện lên một chút kiêng dè.
Tuy rằng Mã gia bọn họ có uy thế không nhỏ, mấy năm gần đây sản nghiệp trên con đường thương nghiệp, cũng trở nên phát đạt. Nhưng từ xưa đến nay, thương không địch nổi quân, đối mặt với Tần thị có được quân quyền mạnh mẽ, hoàn toàn là không hề có lực phản kháng.
"Tần thiếu gia, thì ra ngươi cũng vào học viện Thiên Diễn rồi à." Mã Tuấn Thiên vội vàng cười ha hả nói: "Thật là đáng mừng.”
"Cái rắm, đến từ đâu thì lăn về đó đi, về sau lại dám trêu chọc Lăng ca của bọn ta, ngươi gánh không nổi đâu." Vốn dĩ Tần Vũ đã không có sắc mặt hoà nhã gì, hùng hổ quát mắng. Bộ dáng kia, bộc lộ dáng vẻ công tử ăn chơi ra hoàn toàn.
Hơn nữa, về phía xưng hô còn đem tên Lâm Lăng đổi thành "Lăng ca", thật khiến người ta mang ý nghĩ khác.
"Lăng... Lăng ca?”
Quả nhiên, khi nghe được xưng hô này, Mã Tuấn Thiên mang vẻ mặt kinh dị nhìn về phía Lâm Lăng.
Hiển nhiên là hắn ta cũng không ngờ, tên mù Lâm Lăng này, đã thu được đàn em như tên này từ khi nào vậy?!
Thật không thể tin được!
Ánh mắt Triệu Ngọc Nhi khẽ động, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Không thể tưởng được Lâm Lăng vừa mới tới đây, đã kết bạn được với Tần Vũ. Cứ xem giao tình này, cứ như đã quen biết rất lâu.
Nếu không, với gia thế cường đại của Tần Vũ, sao có thể hạ mình gọi hắn là Lăng ca.
“Còn sửng sốt làm gì, chó ngoan không cản đường!”
Lôi Mông giận dữ trừng mắt nhìn Mã Tuấn Thiên, cực kỳ khí thế mà hét lên.
Từ khí tức mà xem, tên này có trình độ Chiến sĩ cấp 4. Nếu thật sự đánh nhau, Mã Tuấn Thiên hoàn toàn là đơn phương bị ngược đãi.
Đối mặt với dáng người cường tráng của Lôi Mông, Mã Tuấn Thiên cũng có chút sợ hãi.
Từ trước đến nay hắn ta chỉ ăn mềm sợ cứng, lập tức đưa tay, muốn nắm lấy Triệu Ngọc Nhi đang đi vào tửu lâu.
“Bốp!"
Nhưng mà lúc này, tay hắn ta vừa vươn ra một nửa, lại đột nhiên bị Lâm Lăng bắt được.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Ánh mắt Mã Tuấn Thiên hơi trầm xuống, rất muốn bùng nổ rồi, nhưng nhìn thấy Tần Vũ và Lôi Mông vẫn còn bên cạnh, chỉ có thể nhịn xuống.
"Người phụ nữ của ta, ngươi không thể đυ.ng vào." Lâm Lăng thản nhiên nói: "Muốn cướp đoạt thì tìm người khác. ”
Nghe vậy, trong lòng Triệu Ngọc Nhi khẽ run, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Hắn nghĩ ta là người phụ nữ của hắn sao?
"Theo ta được biết, từ khi ngươi vào Triệu gia tới nay, vẫn chưa từng ngủ chung với Linh nhi." Mã Tuấn Thiên bày vẻ trêu tức, cười lạnh nói: "Cho nên, ở phương diện nào đó,Linh nhi vẫn chưa tính là phụ nữ của Lâm Lăng ngươi. ”
Nghe được lời này, mấy người Tần Vũ cùng Lôi Mông cũng không khỏi âm thầm giật mình.
Sau đó, ánh mắt kinh ngạc của hai người, gần như đồng thời nhìn thoáng qua Triệu Ngọc Nhi, lại nhìn về phía Lâm Lăng.
Rõ ràng họ cũng không ngờ tới, tân sinh viên xinh đẹp này lại là vợ của Lâm Lăng!
Hơn nữa, Lâm Lăng còn là một người ở rể.
Cái này ...
Đối với quá khứ của Lâm Lăng, lập tức làm suy nghĩ trong lòng đám người Tần Vũ rối loạn.
Dù sao với năng lực từ thiên phú tu luyện chung cực của Lâm Lăng, bất kể được sinh ra ở gia tộc nào, chỉ sợ đều được coi đó là báu vật gia tộc, sao có thể từ bỏ để hắn nhập vào gia tộc khác chứ.
“Biểu ca, đừng nói nữa!”
Triệu Ngọc Nhi nhíu mày liễu, lạnh lùng nói.
Chuyện riêng tư của nàng và Lâm Lăng lại bị Mã Tuấn Thiên công khai ngay lúc này, chợt cảm thấy cực kỳ không vui.
Dứt lời, nàng nhìn Lâm Lăng một cái, rồi lập tức xoay người rời đi, rõ ràng đã không còn hứng ăn cơm nữa.
Thật ra Triệu Ngọc Nhi đã biết rõ tâm ý của biểu ca họ hàng xa này, hơn nữa đã cự tuyệt nhiều lần.
Nhưng hôm nay mới vào học viện Thiên Diễn, được Mã Tuấn Thiên nhiệt tình mời, đi ăn bữa cơm chào mừng, cũng đành miễn cưỡng tiếp nhận.
Không ngờ, lại gặp Lâm Lăng ở chỗ này.
Gặp được thì thôi, tên này lại không quản nổi cái miệng của mình, chuyện gì cũng nói ra!
"Linh nhi, chúng ta còn chưa ăn cơm đâu, đừng đi mà."
Thấy Triệu Ngọc Nhi đột nhiên rời đi, Mã Tuấn Thiên lập tức nóng nảy.
Nhưng mà, cổ tay của hắn ta vẫn bị Lâm Lăng nắm chặt không buông, căn bản không cách nào đuổi theo Triệu Ngọc Nhi.
“Tên khốn này, mau buông tay!”
Mắt thấy Triệu Ngọc Nhi đi xa, sắc mặt Mã Tuấn Thiên tức khắc âm trầm đến cực điểm.
Giọng nói vừa dứt, linh lực trên người hắn ta đột nhiên bộc phát ra, muốn đánh Lâm Lăng văng ra.
Theo hắn ta thấy, với tu vi Chiến sĩ cấp 3 của Lâm Lăng, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.
Thiên phú tu luyện chung cực thì như thế nào, tu vi thấp hơn vẫn là một điểm yếu. Nhưng kế tiếp, làm cho hắn cảm thấy khϊếp sợ chính là, bàn tay Lâm Lăng, chẳng những không có bị linh lực chấn động, mà sức lực đang nắm chặt kia lại càng lúc càng lớn.
Ngay sau đó, hắn ta kinh hãi phát hiện, cánh tay của Lâm Lăng, không biết từ khi nào, lại bao trùm một lớp vảy màu đen.
Cùng lúc đó, khí tức của Lâm Lăng cũng tức khắc tăng vọt, tản ra một cỗ năng lượng dao động vừa cực đoan hung mãnh vừa điên cuồng.
"Cái gì?!"
Thấy một màn này, Mã Tuấn Thiên lập tức sợ hãi đến mức biến sắc.
Nhưng khi hắn ta phản ứng lại, bàn tay giống như kìm sắt của Lâm Lăng tràn ngập lực lượng cực kỳ đáng sợ, đột nhiên nâng thân thể của hắn ta bay lên trời, sau đó hung hăng nện trên mặt đất.
Ầm!
Nặng rơi xuống đất, miệng Mã Tuấn Thiên bắt đầu phun máu tươi, kêu thảm thiết một tiếng, cảm giác cả người tan rã, đau nhức không thôi.
Nhưng mà, Lâm Lăng lại không hề đình chỉ ý niệm trong đầu, tiếp tục nâng hắn quăng mạnh lên, rơi xuống đất.
Bị Lâm Lăng bắt lấy rồi điên cuồng vung lên liên tục như vậy, Mã Tuấn Thiên gần như hoàn toàn không còn lực chống trả.
Hắn chỉ có thể điều động linh khí toàn thân, liều mạng bảo vệ cơ quan quan trọng của thân thể.
Ầm ầm ầm... !!!
Thoáng chốc, từng tiếng từng tiếng va chạm nặng nề, không ngừng vang lên.
Cứ tuần hoàn như thế hơn mười cái, Lâm Lăng mới dừng ta, cũng loại bỏ hình thái bán long hóa.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Mà lúc này, động tĩnh ở cửa lớn, không thể nghi ngờ đã thu hút sự chú ý của người trong tửu lâu, nhao nhao chạy ra ngoài.
Hít!
Nhưng vừa thấy, đông đảo viện sinh không khỏi hít sâu một hơi, tất cả đều mang vẻ mặt kinh dị.
Chỉ thấy Mã Tuấn Thiên giống như một vũng bùn nhão, tê liệt ngã trên mặt đất, xương cốt cả người cũng không biết đã bị đánh gãy bao nhiêu cây.
"Quá hung tàn."
Tần Vũ cùng Lôi Mông một mực quan sát toàn bộ quá trình, cổ họng lăn qua lăn lại, nhịn không được nuốt thầm nước miếng, trong mắt tràn ngập chân động. Không thể tưởng được một Chiến sĩ cấp 4 lại bị Lâm Lăng xem như chó chết mà đập tới đập lui.
Lực lượng khủng bố cỡ này, tựa như một hung thú hình người, làm cho tim người ta hoảng sợ đập liên hồi.
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn lạnh nhạt, sở dĩ đánh Mã Tuấn Thiên, cũng không phải do ghen tuông, hay do bị phơi bày chuyện riêng tư giữa hắn và Triệu Ngọc Nhi.
Hoàn toàn là bởi vì tên này, đã hại những ngày hắn ở Triệu phủ càng nhục nhã.
Nếu không, dù sao Lâm Lăng cũng là cô gia trên danh nghĩa, mỗi ngày vẫn có thể ăn no uống say, sống tự do tự tại.
Mà giờ phút này, hắn đem toàn bộ oán khí tồn đọng hơn nửa năm ở Triệu phủ phát tiết hết ra ngoài, cũng làm trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trên đường võ tu, ngoại trừ tu thân, còn phải tu tâm.
Cái gọi là tu tâm, đó chính là tâm vô tạp niệm, khí mạch thông suốt.
Chỉ có khí mạch thông suốt, mới có thể khiến cho tâm tình bản thân thoải mái, lúc tu tập võ học, linh khí lưu chuyển suôn sẻ không bị cản trở, ý niệm thông suốt lưu chuyển trong đầu.
Ngược lại, nếu khí không thông, dẫn đến tâm trạng u ức, linh khí vận chuyển chậm chạp, cuối cùng rất có khả năng ứ đọng trong cơ thể, hình thành một cỗ tà hỏa, cắn nuốt tâm thần.
Đây chính là ý nghĩa của lửa giận công tâm.
Không chỉ tu luyện không được, mà còn tự tổn hại thân thể!
Thậm chí là một ít người có lòng tự trọng tương đối mạnh, rất có khả năng bị tức chết!
Đương nhiên, cho dù thân thể không có gì đáng ngại, mà ý niệm trong đầu không cách nào thông suốt, thì tu vi cũng nhất định sẽ chịu chế, hơn nữa dần dần chuyển biến thành khúc mắc, dẫn đến thất bại khi võ giả đột phá bình cảnh, từ đó tẩu hỏa nhập ma.
Cho nên, trong giới võ tu, thường xuyên có tranh chấp phát sinh, nói chuyện không hợp là cứ động đao kiếm liều mạng, phần lớn đều là thoải mái báo thù, làm theo ý muốn của mình.
Nếu không, hằng ngày cực khổ tu luyện, tuy rằng thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ, nhưng phải cẩn thận ẩn nhẫn mà sống, cam chịu bị khinh thường.
Như vậy tu võ còn có ích gì? Chi bằng cứ làm một người dân bình thường.
Mà nửa năm trước, hắn bước vào Triệu phủ, chính là một nút thắt trong lòng Lâm Lăng.
Sau này có thể cởi bỏ được khúc mắc này, sẽ có thể càng đi càng thuận lợi trên đường võ đạo.