Chương 51: Viêm thành, đế đô

Vào buổi trưa sáu ngày sau.

Lâm Lăng cưỡi Hỏa Lân Hổ vượt qua một ngọn núi, đi trên bình nguyên hết khoảng hơn một canh giờ, bóng dáng của một tòa thành trì rốt cục xuất hiện trong tầm mắt.

Công Phu Tiểu Dăng bay lên bầu trời, nhìn chằm chằm vào tòa thành lớn. Bên ngoài thành có một con sông rộng rãi chảy dọc xung quanh để bảo vệ thành, tường thành dày và kiên cố. Cách chừng mười thước sẽ có một trạm gác, từ xa nhìn tới, tòa thành trì kia tựa như một tòa pháo đài thật lớn, có sức phòng thủ kiên cố!

Đây chính là điểm đến chuyến đi này của Lâm Lăng, thành Đế đô của Vương triều Đại Viêm.

Khi quan sát trên bản đồ, nó có tên là "Viêm thành".

Đưa tầm mắt ra xa hơn nữa, cách đó chừng trăm dặm phía sau Viêm thành, có một kiến trúc xây dựng dựa vào núi, giống như một tòa thành nhỏ độc lập.

Nơi đó chính là nơi học viện Thiên Diễn.

Bình thường, học viện Thiên Diễn không có mở cửa với bên ngoài, cho nên trong đoạn thời gian gần đây những người trẻ tuổi đến tham dự sát hạch tuyển sinh, đều tạm thời chờ ở trong Viêm thành.

"Lần này đi tới học viện Thiên Diễn, ta còn phải thực hiện nhiệm vụ, mang theo Tiểu Hổ có khoa trương quá không?"

Nhìn cả người màu đỏ thẫm của Hỏa Lân Hổ, Lâm Lăng bắt đầu tự hỏi vấn đề này.

Hơn nữa, nhiệm vụ lần này, rất có khả năng sẽ phải gϊếŧ người, sự tồn tại của Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu, vẫn nên cố gắng không để lộ ra ngoài, tránh khỏi bại lộ thân phận của mình, sẽ dẫn lửa tự thiêu.

"Đáng tiếc nhẫn không gian không thể cất giữ sinh vật sống, nếu không cũng có thể nhét chúng vào đó rồi."

Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, không khỏi có chút cảm thán.

Xem ra biện pháp duy nhất trước mắt, chỉ có thể sắp xếp cho bọn Hỏa Lân Hổ sống tạm ở ngoài hoang dã, đợi đến khi tổ chức truyền đến tin tức nhiệm vụ, lại gọi chúng về sau.

"Bing, sủng vật của ký chủ, có thể thu vào ba lô không gian thú cưng, khi cần sử dụng, có thể tùy thời mà triệu hồi ra."

Dường như phát hiện ý nghĩ của Lâm Lăng, tiếng nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

"không gian ba lô sủng vật!?"

Trong lòng Lâm Lăng thầm vui vẻ.

Thật sự là nhu cầu càng cấp bách thì càng được giải quyết nhanh mà.

Chắc chắn có nó, từ nay về sau sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa tính ẩn mật cũng tốt hơn.

"Hỏa Lân Hổ, thu vào không gian ba lô sủng vật."

Lúc này, Lâm Lăng thử hạ mệnh lệnh cho hệ thống.

Thanh âm vừa dứt, Hỏa Lân Hổ bên cạnh Lâm Lăng tựa như bốc hơi khỏi thế giới, đột nhiên biến mất không dấu vết.

Ngay sau đó, Lâm Lăng phát hiện, một cái ba lô thú cưng dạng danh sách, chợt hiện lên trong đầu.

Ô nhỏ trước mắt, hiển thị ảnh minh hoạ của Hỏa Lân Hổ, hơi lóe lên ánh sáng đỏ.

Ở phía dưới tấm ảnh minh hoạ là ghi chú mã số 004 của Hỏa Lân hổ, cùng với cấp bậc cường hóa vương cấp cấp B.

"Triệu hoán Hỏa Lân Hổ."

Lâm Lăng khẽ niệm, sủng vật đồ tạp biến mất, Hỏa Lân Hổ lại xuất hiện trước người hắn trong nháy mắt.

Vẻ mặt nó ngây thơ nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cảm giác như nó vừa ngủ một giấc.

"Không tệ, rất nhanh."

Lâm Lăng nhếch miệng cười.

Rất hài lòng với hệ thống lưu trữ này, cũng như chức năng triệu hồi vật nuôi.

"Trước mắt thì Tiểu Bạch còn chưa được thu làm sủng vật, có thể bỏ vào không gian ba lô không?"

Nghĩ đến sự tồn tại đặc biệt của Tiểu Bạch, Lâm Lăng tò mò hỏi.

"Bing, không gian ba lô sủng vật, giới hạn trong phạm vi thú sủng mà ký chủ đã thu nạp, hơn nữa đã tiến hành hoàn thành tiến hóa."

Thanh âm lạnh lùng của hệ thống đã xua tan suy nghĩ của Lâm Lăng.

"Vậy đành mang theo bên người thôi."

Lâm Lăng bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Tiểu Bạch thuộc chủng loại thú biến dị, muốn thu làm sủng vật cần tốn một trăm vạn lượng.

Trước mắt thì toàn bộ tài sản của hắn có cộng lại, vẫn thiếu rất nhiều.

Sau đó, Lâm Lăng đưa bọn Lang Chu và Hoả Lân Hổ thu hết vào không gian ba lô sủng vật.

Về phần Công Phu Tiểu Dăng thì bị hắn giữ lại.

Dù sao nếu không có thị giác dùng chung, hắn lại sẽ biến thành một người mù đi đường phải mò mẫm.

Huống hồ Công Phu Tiểu Dăng có một đôi mắt có thể thấy rõ vật thể trong phạm vi 360 độ, nhất là sau khi tiến hóa, tầm mắt càng sắc nét vô cùng. Khi nhìn vượn con, Lâm Lăng càng cảm thấy phù văn bao quanh chiếc sừng trên đầu nó, có hơi bắt mắt thêm đôi chút. Người có hiểu biết, chắc chắn liếc nhìn thoáng cái đã có thể nhìn ra Tiểu Bạch là Độc Giác Long Viên.

Trong lòng suy nghĩ một chút, Lâm Lăng cầm một bộ quần áo từ nhẫn không gian, sau đó cắt ra một miếng vải, lại dùng tơ bạc nối liền, làm một cái mũ nho nhỏ đơn giản.

Sau đó đặt nó trên đỉnh đầu Tiểu Bạch, hoàn toàn che khuất chiếc sừng kia đi, nếu chỉ quan sát sơ bên ngoài, nó chỉ như một chú khỉ con bình thường.

"Tốt, cũng không tệ."

Nhìn ngoại hình của vượn con hơi thay đổi, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.

Để tránh những rắc rối không đáng có, khiêm tốn ẩn mình là cách sống tốt nhất.

Sau đó, đi thêm khoảng nửa canh giờ, Lâm Lăng đã đi tới bên ngoài tường thành.

Nhìn từ gần, các bức tường thành phố được xây dựng bằng đá hoa cương, cao hàng trăm trượng, hùng vĩ và đồ sộ.

Mà ở hành lang trên đỉnh tường thành, có không ít lính gác đi lại tuần tra.

Tất cả bọn họ đều mặc áo giáp và đeo theo kiếm, ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã biết là quân đội chính quy.

Viêm thành là Đế đô, chính là đầu mối kinh tế của cả Vương triều, người ngựa đi tới mỗi ngày lên tới trăm vạn người.

Lúc này Lâm Lăng xếp hàng ở phía cuối đội ngũ thật dài, theo dòng người đi vào trong thành.

Bên trong cửa thành, Lâm Lăng phát hiện hai bên trái phải, có không ít xe ngựa đang đậu.

"Mau đến đây, xe của ta vừa thoải mái vừa an toàn, tuyệt đối là chuyến xe nhanh nhất Viêm thành!"

“Chỉ cần ngươi chỉ đông, ta cũng không dám đi tây, tuyệt đối nghe theo ngươi chỉ huy!”

Vì có thể lôi kéo được khách hàng, mà cố gắng la hét lôi kéo những người đi bộ ngang.

Lúc này, Lâm Lăng đột nhiên dừng lại trước một chiếc xe ngựa cũ nát.

Lái xe là một lão già gầy gò, ông ta nhìn Lâm Lăng cười ha hả nói: "Nhóc con, muốn đi đâu? Ta sẽ đưa ngươi đi.”

Từng tuổi này còn ra ngoài lái xe, cũng không dễ dàng gì.

Sau khi Lâm Lăng hơi trầm ngâm một hồi, lập tức gật đầu nói: "Dẫn ta đi tửu lâu tốt nhất trong thành đi. ”

"Được thôi."

Ông lão lái xe nhếch miệng cười, vội vàng nhấc rèm xe ngựa lên, để Lâm Lăng lên xe.

Kiểu dáng xe ngựa tương đối cũ kỹ, trong lúc xe lên, khoang xe vẫn luôn phát ra tiếng "cọt kẹt".

Lâm Lăng cũng không thèm để ý, ở thời đại chiến tranh liên miên này, dân chúng tầng dưới chót muốn ăn no, cũng cần phải nỗ lực thật lớn mới có thể làm được.

Nếu như hắn không phải sinh ra ở Lâm gia, có quan hệ hiệp trợ với có hệ thống, thì muốn sinh tồn ở thế giới này, chỉ sợ còn phải chịu thiệt nhiều dày vò.

Tiếng xe ngựa lay động, rất nhanh đã bị tiếng người náo nhiệt trên đường phố nhấn chìm sau khi xe tiến vào đường phố.

Lâm Lăng đưa tay vén rèm cửa sổ ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh đường phố.

Viêm thành là đế đô, có thể nói là trung tâm kinh tế thương mại của cả Vương triều, vô cùng phồn hoa.

Trong tầm mắt nhìn lướt qua, đã thấy ở hai bên đường, quán rượu, cửa hàng quần áo, cửa hàng binh khí, thanh lâu... đủ các loại hình kinh doanh, cái gì cần cũng có.

Hơn nữa võ giả xuất hiện ở nơi này, cũng là vô cùng nhiều, tùy tiện nhìn một cái đã thấy phần lớn người đi đường đều đeo vũ khí, hơi thở của mỗi người cũng trầm ổn nhịp nhàng.

"Hí ——!"

Bỗng nhiên ở đâu truyền đến một tiếng ngựa hí hoảng loạn.

Ngay sau đó, đám người đi lại trên đường bỗng nhiên tản ra bốn phía y như gặp phải thuỷ triều.

Chỉ thấy một con hắc mã hai mắt đỏ thẫm, kéo theo một toa xe xa hoa chạy như điên.

Tình huống bất thình lình xảy ra, làm cho ông lão lái xe có chút bối rối, không kịp giục ngựa tránh đi, trực tiếp va chạm với chiếc xe ngựa đối diện.

“Ầm!”

Trong chốc chốc, âm thanh va chạm nặng nề vang lên.

Rõ ràng ngựa của đối phương cường tráng hơn con ngựa trắng của ông lão nhiều, cú va chạm này, chẳng những nó không có việc gì, ngược lại còn nâng hai chân trước lên, hung hăng đạp lên người ngựa trắng, nhằm giảm bớt xung lực phản lại.

"Hí ~~!"

Ngựa trắng kêu lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp phun ra máu tươi ngã khuỵu trên mặt đất, thùng xe cũng đang kịch liệt lắc lư, hoàn toàn vỡ vụn.

Lâm Lăng vội vàng nhảy ra.

Đối với lần tai nạn xe ngựa này, vừa rồi hắn cũng là bị làm giật mình một chút.

Chợt nhìn về phía xe ngựa bình yên vô sự đối diện, khẽ nhíu mày.

Dám tung hoành trên đường phố này, thực sự không thèm để an toàn tính mạng người đi đường vào mắt!

“Chuyện gì xảy ra vậy!”

Lúc này, một giọng nam nổi giận vọng ra từ trong thùng xe sang trọng.

Ngay sau đó, một thanh niên áo gấm đi ra.

Trong ngực hắn ta còn ôm một nữ tử thanh lâu, bàn tay to tùy ý vuốt ve trên thân thể mềm mại của nàng.

"Thiếu gia, xe ngựa của chúng ta bị người ta đυ.ng trúng."

Tên lái xe trẻ tuổi có khuôn mặt đầy vết sẹo rỗ, lập tức đi tới chỉ vào ông lão lái xe và Lâm Lăng bên này nói.

Vừa rồi bởi vì hắn ta thao tác sai lầm, dẫn đến ngựa phát điên, cho nên mới xảy ra chuyện này.

Cũng may đối phương cũng không phải là nhân sĩ quý tộc gì, chẳng qua chỉ là một ông già bình thường. Vừa lúc nhân cơ hội này, đổ hết trách nhiệm cho người khác là được.

Ông lão rõ ràng biết mình gặp phải người có chức sắc trong thành, sợ tới mức hai tay run rẩy, không dám nói chuyện.

Nghe vậy, thanh niên áo gấm kia lập tức mang vẻ mặt tức giận.

Gần đó cũng tụ tập không ít người tới xem náo nhiệt.

Nhưng mà, ngay khi mọi người cho rằng thanh niên áo gấm muốn quát mắng ông lão lái xe, thì hắn ta đột nhiên vung tay cho người lái xe trẻ một cái bạt tai!

“Bốp!"

Thanh âm trong trẻo vang dội, lập tức đánh cho khuôn mặt người lái xe trẻ tuổi sưng đỏ lên.

Tình huống như vậy, gần như hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của mọi người.

"Thiếu gia, ta..."

Tên lái xe trẻ tuổi kinh ngạc nhìn thanh niên áo gấm, khúm núm nói không nên lời.

“Ngươi cái gì mà ngươi, tự mình thất trách lại còn dám đổ trách nhiệm cho người khác, ngươi cho rằng bổn thiếu gia là kẻ ngốc sao?

Vẻ mặt thanh niên cẩm y đầy tức giận, bỗng nhiên ánh mắt chuyển hướng ông lão kia.

Lại thấy người này bởi vì cú ngã vừa rồi mà trên người có nhiều vết máu.

"Trừ bổng lộc nửa tháng của ngươi, lấy hết tiền trên người ngươi bồi thường cho ông lão kia."

Thanh niên cẩm y lạnh lùng nói: “Nếu không muốn làm, thì cút ra khỏi Tần phủ!”

"Vâng… Vâng.”

Đối mặt với mệnh lệnh của thanh niên áo gấm, sắc mặt xa phu trẻ tuổi biến sắc, nào dám cãi lại chút nào.

Hắn ta vội vàng móc túi tiền trên người ra, giao cho ông lão lái xe.

"Tần phủ? Thì ra hắn là con trai của Tần tướng quân, Tần Vũ!”

"Khó trách, tuy rằng bình thường sinh hoạt của hắn không đứng đắn lắm, nhưng cũng chưa bao giờ ỷ thế hϊếp người."

"Chậc chậc, ngươi xem hôm nay hắn lại tìm về một nữ tử thanh lâu rồi, nhìn dáng người nóng bỏng đó kìa, chắc chắn buổi tối sẽ làm người ta sảng khoái..."

Khi biết được thân phận thanh niên áo gấm, đám người vây xem thoáng bàn tán sôi nổi.

Nghe tiếng nói chuyện chung quanh, khóe miệng Lâm Lăng không khỏi nổi lên một nụ cười.

Vốn dĩ tưởng rằng, lần này sẽ gặp kịch bản va chạm công tử ăn chơi trác táng cũ rít rồi chứ.

Không ngờ, tên này cũng không phải xấu như trong tưởng tượng.

Không chỉ không có ức hϊếp người yếu thế, ngược lại còn dạy dỗ lại thủ hạ của mình trước mặt mọi như vậy.

Nếu sự tình đã được giải quyết, Lâm Lăng cũng không có ý định tiếp tục ở lại đây.

Đang muốn xoay người rời đi, Tần Vũ lại đột nhiên gọi hắn lại.

"Tiểu huynh đệ, ngươi muốn đi đâu, thuận đường ta dẫn ngươi một đoạn đường."

Lâm Lăng lạnh nhạt nói: "Không cần, đa tạ. ”

Dứt lời, Lâm Lăng trực tiếp xuyên qua đám người, đi tới cuối đường.

Tại loại đế đô đầy người quyền quý này, hắn cảm thấy vẫn nên cố gắng ít tiếp xúc thì tốt hơn.

"Thật sự là một người kỳ quái."

Mắt thấy Lâm Lăng rời đi, Tần Vũ hơi kinh ngạc.

Nếu là trước kia, một khi nói ra thân phận thiếu gia Tần phủ của hắn, không biết có bao nhiêu người muốn tới nịnh bợ móc nối quan hệ.

Nhưng mà tên này lại thờ ơ.

"Tần thiếu gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên trở về trước đi ~!"

Giọng nói người phụ nữ lả lướt thướt tha, dễ nghe đến mức khó mà miêu tả bằng lời đời được, nhất là thân thể xinh đẹp mềm mại kia, không ngừng cọ vào trong ngực hắn ta.

Nhất thời sắc mặt Tần Vũ có chút rung động, đặt ở bàn tay sau lưng nàng, tà mị cười nói: "Nhanh như vậy đã nhịn không được sao, đợi lát nữa đừng kêu dừng lại đó.”

"Đáng ghét."

Nữ tử thanh lâu xuân tâm nhộn nhạo mà nũng nịu đáp lại một tiếng, khiến cho thân thể mấy người đàn ông vây xem cũng nóng lên một hồi.

Tần Vũ đột nhiên xoay người lên ngựa, trực tiếp bỏ lại toa xe, sau đó kéo người phụ nữ kia lên, dùng tư thái cực kỳ thô lỗ nghênh ngang rời đi.

Từ cuộc đối thoại mập mờ vừa rồi của hai người, không cần nghĩ cũng biết, hắn ta mang theo người phụ nữ này đi làm gì.

Mà lúc này, Lâm Lăng rẽ qua hai con ngõ, cuối cùng cũng tìm được một tửu lâu, xem qua quy mô cũng tương đối cao cấp.

Ngày học viện Thiên Diễn sát hạch tuyển sinh, còn khoảng ba ngày nữa.

Cơ sở vật chất của tửu lâu này, có thể ăn có thể ở, vừa hay có thể làm điểm dừng chân.

Đi vào tửu lâu, đập vào mắt là mấy bàn ăn đều đã đầy khách, có thể thấy là mua may bán đắt.

Rõ ràng, theo ngày học viện Thiên Diễn sát hạch tuyển sinh đến gần, trong thành đã có ít người kéo đến, dẫn đến việc rất nhiều tửu lâu đều rơi vào tình trạng kinh doanh không kịp ngủ nghỉ.

"Khách quan, hôm nay bàn ăn đã đầy, phòng cho khách cũng đã chật kín hết, mời ngài lần sau lại đến tiệm."

Tiểu nhị của tửu lâu lập tức ra nghênh đón, vẻ mặt áy náy.

Nhưng mà, khi hắn ta nhìn thấy đôi mắt trắng xám của Lâm Lăng, dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng đổi giọng nói: "Không, chúng ta vẫn còn một gian phòng.”

Nhận thấy ánh mắt kì dị chợt lóe lên của tiểu nhị, Lâm Lăng nghiềm ngẫm một chút.

"Giúp tôi chọn phòng trọ trước đi." Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

"Được."

Tiểu nhị của tửu lâu mang theo nụ cười chuyên nghiệp, nói: "Nếu khách quan không ngại ngồi cùng bàn với người khác, thì bổn tiệm vẫn còn có một chỗ trống, mời ngài vào bên trong."

Sau đó, dưới sự chiêu đãi của tiểu nhị, Lâm Lăng đi tới lầu hai.

Chỉ là khi nhìn thấy người muốn dùng cơm cùng bàn, Lâm Lăng hơi giật mình, sắc mặt không khỏi có chút kinh ngạc.

Chỉ thấy bàn ăn kia dựa vào cửa sổ, là loại bàn hai người.

Trong đó một vị trí đã có người, lúc này đã có một người phụ nữ ngồi đó, nàng đang ăn một phần thịt bò hảo hạng.

Mà điều làm cho Lâm Lăng cảm thấy kinh ngạc chính là, người phụ nữ áo tím này, chính là cấp trên trực tiếp của mình, Tử Dạ!

"Khách quan, chỗ này của ngài vẫn còn trống, ngài có thể ghép bàn ngồi với người khác hay không?"

Tiểu nhị mỉm cười hỏi, tuy rằng bề ngoài đã cực lực che dấu, nhưng trong giọng nói lại mơ hồ mang theo một chút kính sợ.

"Được thôi."

Khuôn mặt Tử Dạ vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói.

Nói xong, nàng cầm lấy một ly rượu vang đỏ (红酒), động tác tao nhã khẽ nhấp một ngụm.

"Cảm ơn."

Khóe miệng Lâm Lăng hơi giật giật, tự nhiên cũng ngồi xuống như không quen biết.

Trong lòng hắn hiểu rõ, thân phận thích khách này y như đặc công kiếp trước, cực kỳ nhạy cảm, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận.

Như vậy, tiểu nhị của tiệm này, có phải cũng là thành viên của tổ chức Minh Các hay không?

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng cảm thấy hơi nghi hoặc.

Nếu là như vậy, làm sao bọn họ biết mình sẽ đến tửu lâu này, sau đó sắp xếp người trung gian trước ở chỗ này?