Chương 34: Chướng ngại vật

Triệu Cao Liệt cười ha hả, cố ý tránh đi đề tài này: “Thật trùng hợp, vừa rồi ta nghe Lâm Lăng nói hắn cũng muốn đi đến học viện Thiên Diễn, hai phu thê con cùng làm bạn trên đường cũng không tồi.”

“Cái gì? Hắn cũng muốn đi đến học viện Thiên Diễn?”

Triệu Ngọc Nhi hơi kinh ngạc: “Hắn đến đó làm gì?”

Triệu Cao Liệt cười nói: “Đương nhiên là tiến vào học viện Thiên Diễn tu tập với con rồi.”

“Sao một người mù có thể đi vào đó?” Giọng điệu của Triệu Ngọc Nhi hơi đầy khinh miệt: “Hơn nữa hắn cũng không có bất cứ thiên phú võ đạo nào.”

“Xem ra Triệu quản gia còn chưa đề cập với con.” Triệu Cao Liệt khẽ lắc đầu, cười khẽ và nói: “Thật ra lần trước ở phòng tài vụ, có một hạ nhân xảy ra chút mâu thuẫn với Lâm Lăng, sau đó hắn thi triển ra pháp thuật hỏa hệ.”

“Pháp thuật?!”

Nghe thế, Triệu Ngọc Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ.

“Sao hắn lại làm được?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi tràn đầy khó tin.

Làm một pháp sư thủy hệ, nàng biết rõ tầm quan trọng của việc vẽ ra phù văn, đó là một cầu nối có thể dẫn dắt linh khí thiên địa.

Nhưng muốn vẽ ra loại phù văn huyền ảo mà phức tạp này một cách trôi chảy thì dù là người bình thường cũng khó có thể làm được, huống chi là người mù trời sinh như Lâm Lăng.

Hơn thế nữa, trừ đồ đằng phù văn ra thì còn phải có thiên phú sức mạnh tinh thần, thiếu một trong hai thứ này đều không được.

“Chẳng lẽ động tĩnh buổi tối ngày đó là do hắn gây ra?!”

Ngay lập tức, Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình, bỗng nhớ lại ban đêm mấy ngày hôm trước, khi nàng minh tưởng trong phòng ngủ thì trong phòng đột nhiên sinh ra dao động năng lượng hỏa hệ.

Lúc ấy nàng còn tưởng là ảo giác của mình, hiện tại cẩn thận nghĩ lại thì càng cảm thấy kỳ quặc. Nếu Lâm Lăng thật sự là pháp sư, vậy những điểm kỳ quặc trước đó đều có thể giải thích được.

“Không ngờ hắn che giấu sâu như vậy.”

Đôi mắt trong trẻo của Triệu Ngọc Nhi đảo quanh, lại không tìm ra chút dấu vết nào về đủ loại hành vi trước kia của Lâm Lăng.

“Về sau đừng đề cập đến chuyện giải trừ hôn nhân, mùng một tháng sau, ta sẽ sắp xếp cho các con cùng nhau tiến đến học viện Thiên Diễn.”

Vẻ mặt Triệu Cao Liệt thật trịnh trọng, trong lòng đã nhận định người con rể tới cửa Lâm Lăng này.

“Không giải trừ cũng được, trừ phi hắn có thể thông qua sát hạch của học viện Thiên Diễn.”

Triệu Ngọc Nhi lại cực kỳ cứng đầu: “Trượng phu của Triệu Ngọc Nhi này phải sớm chiều ở chung với con, mà không phải mỗi người một phương.”

“Cũng được, nếu hắn thật sự không thông qua sát hạch, vi phụ chiều theo mong muốn của con.” Triệu Cao Liệt thầm than một tiếng, khóe mắt lại ngắm về hướng cổng lớn.

Chỉ thấy trên ngạch cửa đang có một con ruồi đang lẳng lặng đậu ở đó, xem hình dạng của nó thì có vẻ rất giống với con vừa rồi trên vai Lâm Lăng.

Triệu Cao Liệt đa mưu túc trí, tất nhiên biết con ruồi này rất có khả năng là con sủng vật quái dị của Lâm Lăng, cố ý đến nơi này nhìn trộm.

Ông ta đang nghĩ như vậy thì con ruồi đột nhiên bay lên, rời khỏi nơi đó.

Mà lúc này, Lâm Lăng đã chạy tới nhà ăn lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, lẩm bẩm tự nói: “Trong mắt ngươi, ta cũng chỉ là một chướng ngại vật sao...”

“Vốn đang tính cho cả hai được tự do, nhưng xem ra vì bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân, ta cũng phải cứng rắn một lần...”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Lời Triệu Ngọc Nhi nói đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng hắn.

Loại lửa giận này không phải du͙© vọиɠ chiếm hữu gì, mà chính là tự tôn của hắn!

Nếu đối phương khinh thường hắn như vậy, vậy để nàng ta chính mắt nhìn thấy, sau này trượng phu xưa kia của nàng làm sao bước từng bước một trèo lên cấp bậc mà mọi người đuổi theo không kịp!

Lâm Lăng ấp ủ niềm tin này, sau khi ăn uống no đủ ở nhà ăn xong thì về tới phòng ngủ.

Hai ngày không trở về, không khí trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương làm người ta vô cùng mơ màng của Triệu Ngọc Nhi.

Trong làn hương khí quanh quẩn, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiến vào minh tưởng.

Hắn không rõ độ khó của sát hạch học viện Thiên Diễn là bao lớn, vì có thể ngẩng cao đầu trước mặt Triệu Ngọc Nhi, lần này hắn phải chăm chỉ tu luyện.

Cứ như vậy, những ngày sau đó của Lâm Lăng, trừ ăn cơm tắm rửa ra thì gần như không ra khỏi cửa, cũng không lấy thân phận Kinh Kha để đi nhận nhiệm vụ.

Dù sao hiện tại hắn đã vào tập đoàn lớn Minh Các này rồi, lương tháng ngàn vạn, hoàn toàn không cần đi mạo hiểm nữa.

Còn Triệu Ngọc Nhi mỗi ngày vẫn lạnh như băng sương, cũng không nói chuyện với hắn câu nào.

Cũng nhờ thế mà Lâm Lăng cũng yên tĩnh thảnh thơi, càng chăm chỉ tu luyện, chỉ vì muốn bộc lộ tài năng ở học viện Thiên Diễn vào một tháng sau!

Mà tin tức Mã Phi Vũ bị ám sát tại phòng đấu giá trong chợ ngầm đã hoàn toàn truyền tới trấn Thanh Dương thuộc thế lực Mã gia.

Mấy ngày sau, Mã gia mang theo rất nhiều tay sai, đằng đằng sát khí đi tới thành Thiên Vũ, chuẩn bị đập phá hắc điếm và phòng đấu giá chợ ngầm.

Nhưng Lâm gia là gia tộc cổ võ, gốc rễ cũng không phải dạng vừa, gia tộc có vô số cao thủ. Cuối cùng, những kẻ thuộc thế lực Mã gia đều bị các cao thủ Lâm gia diệt sạch, đánh cho chạy trối chết.

Vì không muốn chàng rể quý Lâm Lăng này bị Lâm gia đòi trở về nên Triệu Cao Liệt cũng không lộ ra bất cứ tin tức nào của hắn ra bên ngoài. Vì thế chuyện này cũng coi như hoàn toàn được dẹp yên.

Không ngờ danh tiếng của Kinh Kha lại trở nên nóng hổi, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong toàn bộ thành Thiên Vũ.

Lệnh truy nã với số tiền thưởng mười vạn lượng khiến đa số lính đánh thuê trong thành sôi nổi hành động, tra xét dấu vết có liên quan đến Kinh Kha.

Sáng sớm hôm đó, Lâm Lăng vẫn như lệ cũ mà đi vào một thiên viện.

Tuy rằng không khí nơi này không náo nhiệt bằng luyện võ trường, nhưng hắn lại thích hoàn cảnh yên tĩnh ở đây, ít nhất lúc tu luyện sẽ không bị ai quấy rầy.

Lâm Lăng bỏ áo trên đi, để lộ ra thân trên mạnh mẽ. Trải qua nửa tháng rèn luyện, thể chất gầy gò ban đầu của hắn đã trở nên cường tráng, cơ bắp toàn thân thật cân đối.

Lâm Lăng nhấc hai cái tạ đá trong tiểu viện lên, mỗi cái tạ nặng tới trăm cân, cầm hai tay cũng thấy hơi nặng!

Đột nhiên, mỗi bên tay của Lâm Lăng đều nâng lấy một tạ đá, một trên một dưới vận động có tiết tấu, bắt đầu buổi tập thể dục lực cánh tay bắt buộc vào buổi sáng mỗi ngày.

Mỗi một lần buông xuống nhấc lên, cơ bắp trên cánh tay hắn sẽ bành trướng, từng sợi gân xanh tràn ngập sức mạnh cũng cộm lên dưới da!

Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu lại chán đến chết mà nằm trong viện phơi nắng, vô cùng thỏa mái.

Đúng lúc này, trong viện xuất hiện một lão già tóc xám lưng hơi còng, đó là đại quản gia của Triệu phủ, Triệu Vinh.

Lão mặc một bộ quần áo bằng vải bố, đơn giản mà hiền hoà, chỉ là dưới ánh mắt ôn hòa kia lại khó có thể che dấu ánh sao ngẫu nhiên hiện lên!

Tất nhiên Lâm Lăng cũng phát hiện Triệu Vinh đã đến, nhưng hắn không dừng lại, đôi tay vẫn nâng hai cái tạ đá, tiếp tục rèn luyện.

Lâm Lăng sẽ không để mình phân tâm khi tu luyện.

Triệu Vinh cũng không quấy rầy Lâm Lăng, chỉ đứng một bên lẳng lặng quan sát.

Sau chừng nửa canh giờ, Lâm Lăng ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cũng kết thúc.

Oanh!

Đi kèm với một tiếng vang nặng nề, hai cái tạ đá rơi thật mạnh xuống đất.

“Triệu quản gia, buổi sáng tốt lành.” Lâm Lăng thở hồng hộc, lên tiếng chào hỏi Triệu Vinh.

“Cô gia, chào buổi sáng.” Triệu Vinh đáp lại bằng một nụ cười, chợt nói: “Cô gia, ngài luyện như vậy quả thật có tác dụng trong việc tăng cường lực cánh tay, nhưng ở phương diện tu luyện thì không có hiệu quả bao lớn!”

“Hả?” Lâm Lăng ngẩn ra, thành tâm mà hỏi: “Triệu quản gia, vậy phải làm sao mới có hiệu quả?”

Tuy rằng lần trước hắn rút thăm trúng thưởng đạt được thiên phú tu luyện từ hệ thống, nhưng cũng chỉ tương ứng ở phương diện lĩnh ngộ võ học mà thôi về phương pháp tu luyện hắn vẫn là người mới mà thôi.