“Tam quản gia!”
Nhìn kỹ thì mọi người cũng nhận ra đó là Tần Trì.
Ngay lập tức, đám người hoảng sợ không thôi, trên mặt tràn đầy kinh hoàng.
Triệu Vinh kinh giận mà dò hỏi: “Rốt cục là sao thế này? Là ai ở thành Thiên Vũ to gan như vậy, dám đả thương người của Triệu gia chúng ta!”
“Là...” Người đàn ông đầu trọc run run rẩy rẩy lắp bắp, lại không dám nói ra, chỉ dùng ánh mắt khϊếp đảm nhìn về hướng Lâm Lăng.
“Là ngươi?!”
Triệu Vinh khϊếp sợ nhìn về phía Lâm Lăng, không ngờ thủ đoạn của hắn lại tàn bạo như thế.
Nếu thật sự là Lâm Lăng làm, vậy lần này lớn chuyện rồi.
Tuy Tần Trì không có xuất thân gì to lớn, nhưng đệ đệ của hắn ta lại không đơn giản. Từ nhỏ người kia đã có thiên phú xuất chúng, ba năm trước được học viện Thiên Diễn tuyển nhận thẳng, thực lực rất mạnh.
Nếu để hắn ta biết ca ca mình gặp phải chuyện như vậy thì nhất định sẽ không bỏ qua!
“Ta không có bản lĩnh kia.” Lâm Lăng lại lắc đầu, cũng không thừa nhận.
“Thật ra hai ngày nay ta bị một thích khách tên là Kinh Kha đuổi gϊếŧ, vì thế mới chạy trốn.” Nói đến này, trên mặt Lâm Lăng nặn ra một chút ‘bi thương’, thở dài nói tiếp: “Vốn tưởng rằng không có chuyện gì nữa mới tính trở về phủ, nhưng vừa rồi lại bị tên thích khách kia tập kích, cũng may tam quản gia mang theo vài huynh đệ hộ vệ kịp thời đuổi tới, ta mới có cơ hội chạy thoát.”
“Nhưng ngặt nỗi thực lực của đối phương quá mạnh, cho nên khiến tam quản gia bọn họ bị trọng thương.”
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Lăng đột nhiên quay đầu qua, nhìn về hướng sáu tên hộ vệ bị chém đứt tay, lên tiếng hỏi: “Các ngươi nói có đúng không?”
Ong!
Công Phu Tiểu Dăng chợt bay ra, hù dọa uy hϊếp mà vờn quanh bọn họ.
Sáu gã hộ vệ Triệu gia kia không khỏi rùng mình một cái, sợ tới mức vội vàng gật đầu và nói: “Đúng... Đúng, cô gia nói không sai.”
Thấy thế, đám người Triệu Vinh vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên cũng nửa tin nửa ngờ đối với lý do của Lâm Lăng.
Nhưng những đương sự đó đã thừa nhận là do thích khách làm, bọn họ cũng không thể nói thêm cái gì.
“Phụt ~!” Tần Trì bên cạnh đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã xuống mặt đất không ngừng run rẩy.
Tuy rằng hắn ta trở thành người mù và câm, nhưng lỗ tai cũng không điếc. Những lời Lâm Lăng nói đều bị hắn ta nghe thấy, lập tức tức giận đến lửa giận công tâm, cộng thêm thương tích vừa rồi nên trực tiếp máu xông lên não mà tử vong ngay tại chỗ.
Nhìn cảnh tượng này, mọi người quay mặt nhìn nhau.
Ai cũng biết đệ đệ của Tần Trì không đơn giản, lần này tuy chết không đối chứng, nhưng chỉ sợ Triệu gia sẽ gặp phải phiền phức.
“Chết rồi cũng tốt, ít nhất sẽ không để Tần Vũ nhìn thấy tình trạng thảm thương của ca ca hắn...” Triệu Vinh chau mày than nhẹ một tiếng, sau đó giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Mau chóng hoả táng thi thể của tam quản gia đi, cũng dán bố cáo, cả thành truy nã thích khách ‘Kinh Kha’, ai có thể đưa ra manh mối thì thưởng ngay mười vạn lượng!”
“Tuân lệnh, đại quản gia!”
Sau khi Triệu Vinh ra mệnh lệnh, người hầu Triệu gia chung quanh vội vàng hành động.
“Cô gia, gia chủ đại nhân có việc tìm ngài, xin hãy đến phòng khách để gặp mặt.”
Nói xong, Triệu Vinh mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, sau đó xoay người đi vào cổng.
Nhìn bóng lưng hơi khòm của Triệu Vinh, Lâm Lăng như suy tư gì đó.
Nhìn dáng vẻ của đại quản gia thì hình như đang cố ý che giấu việc này, cũng chả có thời gian đâu mà để ý thân phận ‘Kinh Kha’ của hắn..
Sau đó, Lâm Lăng đi theo Triệu Vinh tới phòng khách tiền viện.
“Ngài chờ ở nơi này một lát, ta đi thông báo cho gia chủ đại nhân.” Trong toàn bộ quá trình, Triệu Vinh cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, nói xong thì lập tức rời đi.
Lâm Lăng cũng không nghĩ nhiều, tùy ý tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Dù sao hiện tại hắn có tổ chức Minh Các chống lưng, gϊếŧ chết một nhân vật nhỏ như Tần Trì cũng không có có hưởng gì lớn.
Qua chừng mấy phút đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trầm ổn.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo gấm bước qua cánh cửa rồi đi vào.
Trong phạm vi tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, Lâm Lăng không cần nhìn cũng biết người này chính là Triệu gia chủ, Triệu Cao Liệt.
“Ra mắt gia chủ.” Lâm Lăng đứng dậy, không kiêu ngạo không nịnh nọt mà chắp tay nói.
Hắn ở rể trong Triệu phủ nửa năm, có thể nói là chưa từng có giao lưu gì với vị nhạc phụ này.
“Sao ngươi biết là ta.” Ánh mắt Triệu Cao Liệt hơi trầm xuống, vừa tiến đến đã tò mò đánh giá Lâm Lăng.
“Tiếng bước chân của gia chủ trầm ổn mạnh mẽ, vừa nghe là biết.” Lâm Lăng thản nhiên cười.
“Ta cảm thấy cũng không phải như thế.” Triệu Cao Liệt trầm giọng mà cười một tiếng, sau đó nói: “Ta đã nghe Triệu quản gia nói về chuyện hôm nay, còn có chuyện ở hắc điếm vào hai ngày trước.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng hơi lạnh xuống.
Xem ra lần này ông ta tìm gặp mặt hắn là có nguyên nhân.
“Tiểu tế ngu muội, không nghe hiểu lời gia chủ nói là có ý gì.” Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, tỏ vẻ như không biết gì cả.
“Có ý gì thì trong lòng ngươi biết rõ là được.”
Triệu Cao Liệt đưa ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trầm giọng mà nói: “Vừa rồi ta đã bảo Triệu quản gia âm thầm giải quyết luôn sáu gã thủ hạ đi theo Tần Trì, tất cả nhân chứng của chuyện hôm nay xem như không còn nữa.”
Lâm Lăng trầm mặc không nói câu nào.
Hắn không rõ rốt cuộc vị nhạc phụ này muốn làm trò gì, nhưng nghe hàm ý trong lời nói thì hình như là muốn giải quyết hậu quả cho mình.
“Triệu quản gia xử lý rất tốt về chuyện truy nã Kinh Kha, ít nhất có thể chuyển sự chú ý của người ngoài từ người của ngươi qua nơi khác.” Vẻ mặt Triệu Cao Liệt thật nghiêm túc, bình tĩnh nói: “Nhưng đệ đệ của Tần Trì - Tần Vũ chính là học sinh Thiên cấp của học viện Thiên Diễn, có thiên phú võ đạo cực cao, hiện giờ hẳn thực lực đã nằm ở chiến sĩ cấp 6, hơn nữa có quan hệ rất thân thiết với Nhị hoàng tử của hoàng thất.”
“Cho nên, ta khuyên trong khoảng thời gian tới, tốt nhất ngươi đừng dùng thân phận Kinh Kha đến hắc điếm nhận nhiệm vụ, để tránh bại lộ dấu vết.”
Gì?
Nghe thấy lời nói của Triệu Cao Liệt, Lâm Lăng lập tức giật mình.
Sao người này biết thân phận thích khách của ta chứ?
Tâm tình lúc này của Lâm Lăng giống như sóng biển, đột nhiên dâng lên sóng gió mãnh liệt.
Không phải vị nhạc phụ này chỉ mới suy đoán, nhưng cố ý nói như vậy để gài hắn đó chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng khôi phục chút bình tĩnh, âm thầm cảnh giác, sau đó lập tức cười nhạt và nói: “Gia chủ đại nhân đang kể chuyện xưa cho ta nghe đó à?”
Vì tránh nói nhiều sai nhiều, hắn cố gắng nói càng ít càng tốt.
“Ta biết thân phận của ngươi mẫn cảm, nếu không muốn nhiều lời cũng được.”
Mắt thấy vẻ mặt vững vàng bình tĩnh kia của Lâm Lăng, Triệu Cao Liệt càng vui mừng mà nở nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy đứa con rể tới cửa này càng nhìn càng thuận mắt.
“Qua thêm hai tháng, Ngọc Nhi sẽ đến học viện Thiên Diễn để tiến tu, nó có nói với ta, đến lúc đó muốn giải trừ hôn nhân với ngươi, ngươi thấy việc này thế nào?” Triệu Cao Liệt thu nụ cười lại, nhìn chằm chằm Lâm Lăng mà dò hỏi.
“Không sao cả, ta tôn trọng quyết định của nàng.” Lâm Lăng khẽ nhún vai, lạnh nhạt nói.
“Hồ đồ!” Nhưng lúc này Triệu Cao Liệt lại đột ngột quát lớn.
“Hôn nhân chính là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, há có thể đùa giỡn như thế!”
Ánh mắt Triệu Cao Liệt sáng ngờ, hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Lâm Lăng ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày thì tuyệt đối không cho phép Ngọc Nhi giải trừ hôn nhân này.”
Lâm Lăng nghe thế thì lập tức ngạc nhiên.
Không ngờ phản ứng của vị nhạc phụ này lại kịch liệt như thế!
Hắn không biết là, sau khi biết được năng lực và thân phận thành viên tổ chức Minh Các sau lưng hắn thì Triệu Cao Liệt đã hoàn toàn xem hắn là chàng rể quý, làm sao nỡ để hắn rời đi.
Theo cái nhìn của Triệu Cao Liệt, chỉ cần Lâm Lăng tiếp tục ở lại Triệu gia thì ngày sau nhất định là “Một người làm quan cả họ được nhờ”. Thậm chí toàn bộ gia tộc có thể đi theo Lâm Lăng, cùng thăng quan tiến chức, trở thành gia tộc đứng hạng nhất ở Vương triều Đại Viêm!