“Thì ra là tộc Người Lùn.”
Tuy chỉ mới một lần nhìn thấy Người Lùn, nhưng đặc thù thân thể quái dị này giúp Lâm Lăng lập tức nhận ra.
Dựa theo lời đồn, tộc Người Lùn có được bản lĩnh và hứng thú được trời ưu ái ở phương diện luyện khí, gần như mỗi Người Lùn đều biết phương pháp rèn.
Đa số binh khí trong đại lục Thương Khung đều có xuất xứ từ tay tộc Người Lùn.
Giờ phút này, thợ rèn Người Lùn cũng không vì sự xuất hiện của Lâm Lăng mà dừng việc đang làm lại.
Hắn vẫn đập chùy sắt, lực cánh tay kinh người, nện từng cái từng cái xuống kiếm phôi vừa mới thành hình.
Lâm Lăng cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ hết sức kiên nhẫn mà im lặng quan sát.
Tuy rằng không hiểu tinh luyện, nhưng Lâm Lăng lại biết đại khái là trong quá trình đúc binh khí, đặc biệt là thời điểm định hình thành dụng cụ, tuyệt đối không thể xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Nếu không thì nó sẽ trở thành một thứ phẩm.
Lâm Lăng rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh, bắt đầu quan sát gian Luyện Khí phường đơn sơ này.
Chỗ góc tường có chất mấy chục khối quặng Huyền Thiết màu đen, bên cạnh có đặt ngược mười mấy thanh kiếm sắt.
Mà ở bên cạnh là một đống kiếm gãy và kiếm phôi hình dạng thô ráp.
Hiển nhiên đều là một ít thứ phẩm không thành công.
Nhìn ra được, tên thợ rèn Người Lùn này cực kỳ cẩn thận trong việc đúc kiếm.
Phía bên trái tương đối trống trải có một cái kệ binh khí, trên đó đặt bảy tám thanh đao kiếm, đây hẳn là hàng mẫu.
Vì thế Lâm Lăng đi lên phía trước, nương theo thị giác của Công Phu Tiểu Dăng mà cẩn thận đánh giá vài lần, sau đó cầm lấy một thanh trường kiếm.
Keng ——!
Lâm Lăng búng nhẹ ngón tay lên thân kiếm sắc bén, lập tức truyền ra một âm thanh thật trong trẻo.
Hắn tiện tay múa may vài cái, bởi vì mũi kiếm rất mỏng, tiếng xẹt xẹt sắc nhọn kia như muốn xé rách cả không khí.
“Kiếm tốt.”
Lâm Lăng âm thầm gật đầu, sau đó thả thanh trường kiếm về chỗ cũ lần nữa.
Mà lúc này, tiếng đập đã biến mất, rốt cuộc thợ rèn Người Lùn cũng ngừng lại.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó bỏ cây kiếm sắt đã đúc thành hình vào lu nước.
Chỉ thoáng chốc, chỉ nghe ‘Xèo’ một tiếng, nước trong lu sôi lên ùng ục, khói trắng bốc lên, hiển nhiên đã hoàn thành.
“Tiểu tử, cũng kiên nhẫn lắm đấy.” Thợ rèn Người Lùn ngước lên nhìn về phía Lâm Lăng, trầm giọng cười một tiếng.
“Thái độ làm việc của ngươi cũng rất nghiêm túc.” Lâm Lăng cười khẽ và nói.
“Ngươi cần chế tạo binh khí gì? Có tự mang vật liệu theo không?” Thợ rèn Người Lùn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp dò hỏi.
“Không có vật liệu.”
Lâm Lăng lắc đầu, nói: “Ta muốn đúc một bộ võ trang cho sủng vật.”
Nghe vậy, thợ rèn Người Lùn tục tằng hỏi: “Là sủng vật nào?”
“Ruồi...” Lâm Lăng kiên cường trả lời.
Nói ra tên sủng vật này thì nhất định sẽ bị người ta mắng là tâm thần, nhưng hắn cũng không có cách nào.
Quả nhiên, khi thợ rèn Người Lùn nghe thấy sủng vật là ruồi thì lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ngươi muốn đúc trang bị cho một con ruồi?!”
Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nghĩ là mình nghe lầm.
“Không sai, chính là nó.”
Lâm Lăng gật gật đầu, sau đó vươn một ngón tay ra.
Công Phu Tiểu Dăng lập tức bay xuống từ bả vai, đậu lên đầu ngón tay hắn.
“Nếu có thể thì làm thêm một bộ áo giáp phòng ngự cho sủng vật khác của ta đi.”
Câu nói vừa dứt thì Lang Chu đã chui ra từ trong túi, bò lên vai Lâm Lăng.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt thợ rèn Người Lùn liên tục thay đổi, không khỏi hít một hơi thật sâu, như đang cố gắng kiềm nén xúc động sắp lên tiếng chửi thề.
Nếu không phải Lâm Lăng nhìn không giống nói giỡn và thái độ kiên nhẫn chờ đợi vừa rồi lúc thợ rèn Người Lùn đang đúc binh khí thì chỉ sợ đã sớm đuổi Lâm Lăng ra ngoài.
“Cho dù có thể đúc trang bị cho loại động vật nhỏ này thì với trọng lượng của Huyền Thiết, thân thể nhỏ của chúng cũng không thể chịu được.”
Thợ rèn Người Lùn hơi nhíu đôi mày rậm lại, từ chối khéo: “Cho nên, đừng lãng phí thời gian và tiền bạc.”
Lâm Lăng cười khẽ và nói: “Ngươi yên tâm, hai con sủng vật của ta tuy nhỏ, nhưng không phải động vật bình thường.”
Nói xong, Công Phu Tiểu Dăng đột nhiên lao vυ"t lên, trong chớp mắt đã bay đến bên bếp lò, vươn móng vuốt nắm lấy cây chùy sắt cực lớn kia rồi trực tiếp nâng lên.
Cái gì!
Sắc mặt thợ rèn Người Lùn lập tức thay đổi.
Hắn biết rất rõ, vật liệu đúc ra chùy sắt này là Tinh Thiết, cực kỳ nặng, lên tới hai trăm cân.
Người thường muốn nâng lên cũng không phải dễ dàng, huống chi là một con ruồi nho nhỏ, nhẹ nhàng để xuống cũng có thể đè chết nó!
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn đảo lộn tất cả nhận thức xưa nay của thợ rèn Người Lùn.
Chấn động này chưa tiêu tán thì chỉ thấy Lang Chu đột nhiên bắn ra một sợi tơ nhện.
Trong nháy mắt nó đã quấn quanh một khối quặng Huyền Thiết, đột nhiên kéo nó lại đây, thậm chí cả sợi tơ nhện cũng chưa đứt.
Ồ ——!
Thợ rèn Người Lùn nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.
Đây mà là động vật nhỏ cái gì, sức mạnh kia quả thực không khác gì mãnh thú cả!
Thợ rèn Người Lùn thầm giật mình, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.
Ruồi nâng chùy sắt, con nhện kéo kiếm sắt.
Hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này!
“Nếu ngươi cảm thấy hai sủng vật của ta còn không thể nâng nổi trang bị, ta cũng không thể nói gì hơn.” Nhìn thấy thợ rèn Người Lùn kinh ngạc đến ngây người, Lâm Lăng lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, thợ rèn Người Lùn lập tức tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là thuần thú sư?”
Lâm Lăng hơi giật mình, chợt gật đầu và nói: “Xem như vậy.”
“Được, ta sẽ chế tạo riêng trang bị cho hai con sủng vật của ngươi.”
Thợ rèn Người Lùn nhếch miệng cười, trong giọng nói mang theo chút phấn khởi.
Ban đầu hắn cho rằng, sủng vật mà Lâm Lăng nói chẳng qua là động vật như chó mèo gì đấy.
Không ngờ lại mấy con vật kỳ quái như thế.
Hắn luyện khí mấy chục năm, chưa bao giờ đúc trang bị cho mấy động vật nhỏ như ruồi và nhện, có thể nói là một khiêu chiến.
Hiển nhiên thợ rèn Người Lùn rất hưng phấn và chờ mong khi đối đầu với khiêu chiến trong lĩnh vực mới.
“Xin hỏi đúc những trang bị đó cần thời gian bao lâu?” Lâm Lăng dò hỏi.
Tính ra thì đêm mai cũng phải dùng đến, nếu có thể tăng tốc thì dù gấp bội giá cả cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Lăng cũng không ngốc mà nói ra suy nghĩ này.
“Đo xong kích cỡ thì ngày mai có thể hoàn công.” Thợ rèn Người Lùn vừa nói, vừa lấy ra một sợi thước dây mảnh nhất từ một cái hộp sắt.
Lâm Lăng khẽ gật đầu, thời gian thật vừa vặn.
Sau đó, dưới sự dặn dò của Lâm Lăng, Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu an tĩnh nằm trên bàn, tùy ý để thợ rèn Người Lùn lật qua lật lại.
Cẩn thận đo xong kích cỡ, thợ rèn Người Lùn ngẩng đầu, chuyển mắt về hướng Lâm Lăng và hỏi: “Đúc trang bị yêu cầu vật liệu gì?”
Lâm Lăng cũng không hiểu mấy thứ như khoáng sản cho lắm, lập tức nói thẳng: “Tốt nhất.”
Thợ rèn Người Lùn cũng ngay thẳng, lấy ra một khối sắt màu đỏ sậm, lớn chừng quả trứng gà.
“Ngươi cũng may mắn lắm, chỗ của ta còn một khối Dung Nham Tinh Thiết, dùng để đúc trang bị cho hai sủng vật cũng dư dả.”
Hình như Thợ rèn Người Lùn nhìn ra Lâm Lăng là người ngoài nghề, cho nên cũng lên tiếng giảng giải thuộc tính của Dung Nham Tinh Thiết.
Đây là một loại khoáng sản dung nham dưới nền đất, chịu được cực nóng, vô cùng kiên cố.
Dùng nó để đúc thành binh khí thì đa số đều sẽ vượt qua Nhân giai, được liệt vào bảo khí Địa giai.
Nhưng bởi vì quá trình lấy quặng khó khăn, sản lượng thưa thớt, giá cả luôn tương đối sang quý.