Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 12: Chiếm lấy tiền đánh cược

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lâm Lăng, lúc này hán tử râu quai nón không khỏi hơi ớn lạnh trong lòng.

Sao gã cảm thấy mình như rơi vào bẫy của tiểu tử này rồi?

Gã nhíu mày, cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp.

Nhưng lời đã nói ra rồi, hiện tại đổi ý thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười của mọi người sao?

Huống chi đối phương cũng chỉ là một tên mù.

“Một tên mù mà thôi, ta cũng muốn nhìn thứ ngươi có thể đoán ra thứ gì!” Hán tử râu quai nón thầm khinh thường hừ lạnh một tiếng, bắt đầu suy nghĩ.

“Chờ ta một chút.”

Sau đó trong đầu gã chợt lóe lên một ý tưởng, buông xuống một câu rồi đột nhiên xoay người bước nhanh về hướng phòng bếp.

Không ngờ một con ruồi đang theo sát bóng dáng gã, lặng yên bay đi.

Qua chừng mấy phút, hán tử râu quai nón tràn đầy tự tin mà cầm một thứ giống như trứng gà trở về.

Cùng lúc đó, Công Phu Tiểu Dăng cũng bay trở lại, đáp xuống vai Lâm Lăng.

“Tuyệt!”

Nhìn thấy quả ‘Trứng gà’ trong tay đối phương, đám tay đấm Triệu gia ở đây đều dựng ngón cái lên.

Nhìn từ hình thể thì thứ này giống quả ‘trứng gà’ thật, nhưng thật ra là một quả trứng cá sấu.

Chẳng qua thể tích tương đối nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì nhất định sẽ nghĩ là trứng gà, hoặc là trứng vịt.

Mà một người mù không thấy được gì rất dễ đoán sai trong tình huống như vậy.

Càng quan trọng là, mặt ngoài vỏ trứng có một đường nứt, cứ như sau khi mở ra rồi lại dán dính vào lần nữa, hiển nhiên bên trong còn có bí mật khác.

“Có thể bắt đầu rồi.”

Khóe miệng hán tử râu quai nón nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm, giao quả trứng cá sấu vào tay Lâm Lăng.

Lâm Lăng làm ra vẻ ước lượng hai cái, sau đó ‘Nghiêm túc’ vuốt ve.

Mắt thấy động tác cẩn thận nghiên cứu của Lâm Lăng, hán tử râu quai nón hơi ớn lạnh trong lòng, vội vàng kêu ngừng: “Đã đến giờ.”

Vừa dứt lời, gã lập tức giật lấy quả trứng khỏi tay Lâm Lăng, sợ người này thật sự phát hiện manh mối gì.

Lâm Lăng hơi trầm tư một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là trứng cá sấu.”

Nghe thấy lời này, mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau.

“Tên mù này... Thật sự đoán đúng rồi!”

Cả đám bọn họ trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy khó tin nổi tình hình trước mắt.

Rốt cục tên này là mù thật hay mù giả thế này?

Nhưng kế tiếp, hán tử râu quai nón lại nở nụ cười.

“Ha ha, cho dù ngươi đoán được là trứng cá sấu, nhưng cũng chỉ đúng một nửa, thật ra cái này là...”

“Ngừng lại, ta còn chưa nói xong.” Ngay vào lúc hán tử râu quai nón đang muốn nói ra kết quả, Lâm Lăng đột nhiên mở miệng cắt ngang.

“Ngươi muốn nói gì?”

Hán tử râu quai nón nhíu mày lại, có dự cảm chẳng lành.

“Qủa trứng cá sấu này không nặng, vỏ trứng lại có vết nứt, cho nên bên trong không phải là dịch trứng, mà là... Nước.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, Lâm Lăng đột nhiên phất bàn tay ra, trực tiếp đập mạnh vào quả trứng trong tay hán tử râu quai nón

Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, vỏ trứng vỡ vụn, lập tức bắn ra bọt nước trong vắt.

“Hả...”

Thấy tình cảnh này, những tên tay đấm Triệu gia lập tức ngây ngẩn cả người.

Ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra mờ ám trong quả trứng cá sấu, không ngờ Lâm Lăng chỉ sờ soạng vài cái là biết được.

Thật sự quá trái lẽ trời mà!

Hán tử râu quai nón ngạc nhiên, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong mắt tràn ngập khó tin.

“Không có khả năng!”

Sắc mặt gã đỏ lên, tức giận quát: “Vừa rồi có phải tên tiểu tử thúi nhà ngươi chạy tới nhìn lén hay không?”

Nhưng rất nhanh, gã lại cảm thấy lời này có chút không thích hợp.

Bởi vì Lâm Lăng là một người mù, làm sao có thể nhìn lén?

“Lão Lý, lần này ngươi thua chắc rồi.”

Một nam tử đầu trọc vui sướиɠ khi người gặp họa mà bật cười: “Tuy ta cũng cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chúng ta có thể làm chứng, hắn vẫn luôn đứng ở chỗ này, chưa từng rời đi.”

“Đã đánh cược thì phải chịu thua, một vạn lượng.” Lâm Lăng bình tĩnh thản nhiên mà nói.

“Chịu thua cái rắm, vụ đánh cược lần này không tính.”

Hán tử râu quai nón thẹn quá thành giận, dáng vẻ hung hãn kia rõ ràng là muốn ăn chắc Lâm Lăng.

Nghe câu nói đó, vẻ mặt Lâm Lăng không hề thay đổi, ngược lại cười như không cười mà nói: “Không có tiền trả thì bỏ đi.”

“Chậc chậc, thì ra lão Lý thua mà không chịu nhận.”

“Cũng khó trách, đêm nào cũng chạy tới Di Xuân Viện tìm Tiểu Hoa kia, sao có tiền dư gì cho nổi.”

Những tên tay đấm còn lại của Triệu gia không khỏi cười nhạo.

Cuộc sống ngày thường của thủ vệ Triệu phủ quá buồn tẻ, lần này coi như tìm một việc vui cho bọn họ, họ sôi nổi cười nhạo.

Lời này của họ hoàn toàn kí©h thí©ɧ lòng tự trọng của hán tử râu quai nón.

Chỉ thấy sắc mặt gã lập tức xanh mét đi, tức giận mà trừng Lâm Lăng.

“Ai nói lão tử không có tiền, chỉ là một vạn lượng thôi, ta còn chưa coi ra gì đâu!” Hán tử râu quai nón tức giận hừ một tiếng, lập tức móc ra một tờ kim phiếu từ cái túi bên hông.

Mệnh giá trên đó đúng là một vạn lượng.

“Nhưng cho dù lão tử không cho thì ngươi có thể làm khó dễ được ta à.”

Hán tử râu quai nón cười dữ tợn một tiếng, có cảm giác như mèo vờn chuột, nhìn vào Lâm Lăng mà buông lời châm biếm: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi.”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong: “Nếu có tiền thì dễ xử lý rồi.”

Vèo ——!

Vừa dứt lời, Công Phu Tiểu Dăng trên vai hắn đột nhiên lao vυ"t lên, vung mạnh liêm trảo chém vào bàn tay của hán tử râu quai nón.

Sức mạnh của một trảo này vô cùng mạnh mẽ, nếu bị chém trúng thì cả bàn tay sẽ bị đứt phăng.

Nhưng hán tử râu quai nón là chiến sĩ cấp 2, có được thị giác nhạy bén, lập tức phát hiện thế công của Công Phu Tiểu Dăng.

Gã kinh hãi trong lòng, dùng sức giẫm chân lên mặt đất, thân thể nhanh chóng lui ngược ra sau.

Cùng lúc đó, tay phải gã rút ra một thanh trường kiếm, hung hăng bổ về phía Công Phu Tiểu Dăng.

Nhưng tốc độ của Công Phu Tiểu Dăng cực nhanh, hơn nữa mục tiêu lại nhỏ, nó lập tức thay đổi quỹ đạo bay, dễ dàng tránh thoát một kiếm này.

Nó lập tức bay vυ"t đến mang theo tiếng ‘Ong ong’, khí thế như thủy triều mà tiếp tục lao về hướng hán tử râu quai nón.

“Đây là con quái vật gì?!”

Mắt thấy một con ruồi mà lại hung hãn như thế, hán tử râu quai nón sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Trường kiếm trong tay gã điên cuồng múa may, ánh kiếm chớp động, ngăn cản ý đồ đến gần tấn công của Công Phu Tiểu Dăng.

Nhìn tình cảnh này, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia đều sợ ngây người.

Bình thường lấy thực lực của hán tử râu quai nón mà muốn gϊếŧ một con ruồi nho nhỏ, quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng hình như con ruồi trước mắt này có chút cổ quái.

“Hay thứ cắt đứt gân chân của tam quản gia ở nhà ăn ngày hôm qua chính là con ruồi này?”

Nghĩ đến đây, trên mặt mọi người đều xuất hiện biểu cảm khϊếp sợ.

Hô hô!!

Mà đúng lúc này, Lang Chu cũng nghe lệnh của Lâm Lăng mà bò ra khỏi túi, trực tiếp phun ra vô số sợi tơ nhện.

Nhưng lúc này tất cả sự chú ý của hán tử kia đều đặt vào thế công mãnh liệt của Công Phu Tiểu Dăng, sao có thể phát hiện Lang Chu tập kích.

Làn da trên cổ gã lập tức bị tơ nhện đâm thủng vào, độc tố tràn khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt.

“A!”

Hán tử râu quai nón lập tức kêu thảm thiết một tiếng, thân thể lảo đảo vài bước, sau đó miệng sùi bọt mép xụi lơ trên mặt đất.

“Lần này coi như cho ngươi một bài học thôi, sau này nhớ rõ đã đánh cược thì phải nhận thua.” Lâm Lăng đi đến gần đó, duỗi tay lấy ra tờ kim phiếu một vạn lượng kia rồi lạnh nhạt nói.

“Đó chẳng lẽ là... Nhện độc xuất hiện ở nhà tắm vào tối hôm qua?!”

Lúc này, hơn mười tên tay đấm Triệu gia cũng chú ý tới sự tồn tại của Lang Chu.

“Thì ra hai con quái vật này đều là sủng vật do hắn nuôi!”

“Hắn là thuần thú sư?!”

Trong nhất thời, bọn họ đều bừng tỉnh hiểu ra, cả đám hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Khó trách nhị quản gia và tam quản gia đều thua trong tay hắn!
« Chương TrướcChương Tiếp »