Chương 11: Đi đến phòng tài vụ

“Chắc không phải hắn đâu.”

Triệu Ngọc Nhi lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của Lâm Lăng, âm thầm lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ vừa rồi.

Bởi vì, nàng ta biết rõ chi tiết và bối cảnh của Lâm Lăng hơn bất cứ kẻ nào.

Tuy xuất thân từ thế gia cổ võ Lâm thị, nhưng Lâm Lăng trời sinh đã mù lòa, từ nhỏ không thể tu luyện võ học, cả sinh hoạt của mình còn khó có thể tự gánh vác, giống như một tên bỏ đi.

Vậy làm sao có thể đột nhiên thi triển ra pháp thuật, điều này hoàn toàn không có khả năng.

“Kỳ quái, chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của ta?”

Triệu Ngọc Nhi nhíu đôi mày liễu lại, sắc mặt thay đổi, cảm thấy chỉ có lý do này mới thích hợp nhất.

Dù sao trong lúc minh tưởng xuất hiện một ít ảo giác, hoặc là nghe lầm cũng không phải chưa từng xảy ra.

Trong lòng suy nghĩ như vậy, Triệu Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, thấy vẫn không có dị thường gì thì tiến vào phòng ngủ lần nữa rồi đóng cửa lại.

“Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa đã lộ tẩy.”

Lâm Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đã cho Công Phu Tiểu Dăng đi canh gác trước.

Nếu không một khi bị Triệu Ngọc Nhi phát hiện thì thật sự không biết nên giải thích thế nào.

Huống chi, trước khi thực lực chưa thật sự mạnh lên, hắn cũng không nóng lòng bày ra năng lực của bản thân.

Chỉ như vậy thì mới có thể bảo hộ chính mình càng tốt.

Vì chuyện vừa rồi, Lâm Lăng không còn tâm tư tiếp tục minh tưởng nữa.

Cứ như vậy, Lâm Lăng nằm trên mặt đất, dần dần tiến vào giấc ngủ.

Có Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu bảo vệ, hắn trải qua một đêm thoải mái nhất từ khi xuyên qua tới nay...

Mà giữa đêm khuya hôm ấy, trong đại đường tiền viện Triệu phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trên chủ vị, một nam tử trung niên khí thế oai nghiêm đang ngồi nghiêm nghị.

Ông ta là gia chủ của Triệu gia, Triệu Cao Liệt.

Mà bên cạnh ông ta có một lão giả tóc xám đang đứng, trên mặt tuy đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời minh mẫn.

“Nghe nói đêm nay ở nhà ăn, tam quản gia Tần Trì và Lâm Lăng nảy sinh tranh cãi, sau đó bị cắt đứt gân chân.”

Triệu Cao Liệt hơi nhíu đôi mày rậm lại, trầm giọng mà hỏi: “Rốt cục là chuyện như thế nào?”

“Lúc ấy lão nô cũng không có mặt, chỉ nghe kể lại mà thôi.”

Lão giả tóc xám lắc đầu và nói: “Nhưng, dựa theo những điều các thiếu gia trong phủ chứng kiến thì thứ làm Tần Trì bị thương là một con ruồi.”

Ruồi?!

Nghe vậy, Triệu Cao Liệt hơi giật mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão giả tóc xám.

Có thể đánh cho Tần Trì có thực lực chiến sĩ cấp 1 bị thương chỉ trong chớp nhoáng, ít nhất cũng phải là chiến sĩ trên cấp 2.

Mà nếu là động vật thì thú vật bình thường căn bản khó có thể làm được, huống chi là một con ruồi.

Dưới tình huống này, khả năng lớn nhất chính là ma thú.

Bởi vì chúng hung hãn hơn dã thú bình thường rất nhiều, lực sát thương cũng cực mạnh.

Nhưng trong những chủng loại ma thú, ông ta chưa từng nhìn thấy loài ruồi nào mang theo khả năng công kích cả.

“Việc này có chút kỳ quặc.”

Ánh mắt Triệu Cao Liệt hơi trầm xuống, lên tiếng sai bảo: “Triệu Vinh, trong thời gian này ngươi chú ý Lâm Lăng nhiều hơn.”

“Vâng.”

Lão giả tóc xám cung kính gật đầu, chợt nghi hoặc mà hỏi: “Lâm Lăng chỉ là một người mù mà thôi, chẳng lẽ gia chủ đại nhân đang hoài nghi hắn?”

Nói tới Lâm Lăng, trong mắt Triệu Cao Liệt hiện lên cảm xúc thật bình tĩnh.

“Cũng không phải không có khả năng này.”

Vẻ mặt Triệu Cao Liệt thật hờ hững, nói với giọng trầm thấp: “Đi làm theo lời dặn của ta đi.”

“Thưa vâng.”

Nói xong, lão giả tóc xám chậm rãi đi ra khỏi cửa, chợt biến mất trong bóng đêm...

Sáng sớm hôm sau.

Khi Lâm Lăng thức dậy, phát hiện Triệu Ngọc Nhi vẫn đang ngồi minh tưởng trên giường.

Xem ra thiên phú không chỉ quan trọng, còn phải chăm chỉ.

Lâm Lăng âm thầm cảm thán, sau đó trực tiếp rửa mặt rồi mang theo Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu đi thẳng đến nhà ăn.

Cho dù là chuyện to đến mấy thì lấp đầy bụng trước mới là quan trọng.

Trong nhà ăn, những tên đầu bếp trải qua chuyện hôm qua, giờ phút này nhìn thấy Lâm Lăng, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như nhìn thấy ôn thần.

Đặc biệt là tên chủ bếp to béo kia, cho dù bị thương cũng không dám báo lên trên, chỉ nói với bên ngoài là lúc xắt rau không cẩn thận cắt đứt ngón tay.

Dù sao nguyên nhân thật sự quá mẫn cảm, chẳng lẽ nói mình muốn đánh cô gia một trận, rồi không biết tại sao đột nhiên không có ba ngón tay à?

Chỉ sợ đến lúc đó mất luôn cả công việc, chỉ có thể tự nhận xui xẻo!

“Mấy món hôm nay có vẻ hơi keo kiệt đấy.” Lâm Lăng làm động tác ngửi ngửi, không mặn không nhạt mà nói.

Chỉ thấy phần lớn những món ăn trên bàn đều là màn thầu và mấy món thịt vụn.

Những đầu bếp đó khẽ run trong lòng, vội vàng lấy ra nguyên liệu cao cấp chỉ có cao tầng Triệu gia mới được hưởng dụng để làm bữa sáng cho Lâm Lăng.

Lâm Lăng vừa lòng gật gật đầu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đông đảo con cháu Triệu gia, hắn bưng mâm ăn lên rồi đi tìm vị trí ngồi, bắt đầu hưởng thụ.

Ăn uống no đủ xong, Lâm Lăng suy nghĩ một chút, sau đó đi đến phòng tài vụ ở Bắc viện.

Ở Triệu phủ, mỗi thành viên đều dựa theo địa vị cấp bậc mà có được bổng lộc tương ứng.

Hắn là đại cô gia của Triệu gia, mỗi tháng có thể lấy được chừng năm ngàn lượng.

Ở rể nửa năm, bởi vì suy xét đến tác phong kín tiếng không gây chú ý, chỉ cần có ăn có uống là được, cho nên hắn chưa từng đi nhận bổng lộc.

Nhưng hiện giờ đã khác, hệ thống tiến hóa động một cái là cần trên vạn lượng, hắn đang vô cùng thiếu thốn ở phương diện tiền tài.

Nửa năm chính là sáu tháng, tương đương với ba vạn lượng, cũng không thể lãng phí.

Phòng tài vụ là khu vực quan trọng nhất của Triệu gia, tất nhiên được canh gác nghiêm ngặt, người phụ trách cũng có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trong phủ.

Người quản lý là đại quản gia của Triệu phủ, Triệu Vinh.

So với nhị quản gia Mã Thiên Vân và tam quản gia Tần Trì, thân phận và địa vị của người này cao hơn rất nhiều ở Triệu phủ.

Bởi vì Triệu Vinh không phải là huyết mạch ngoại hệ, mà là người trong tộc của Triệu phủ.

Nghe nói trước kia lão là con vợ lẽ, lại có thể leo lên vị trí đại quản gia, có thể đoán được thủ đoạn của lão lợi hại đến mức nào.

Nhưng Lâm Lăng hoàn toàn không thèm quan tâm điều này, ghê gớm đến mấy cũng không thể cắt xén tiền mà hắn đáng có được.

Khi đến Bắc viện, Lâm Lăng phát hiện mỗi hành lang ở nơi này đều có không ít tay đấm của Triệu gia canh giữ.

Một đám võ giả dáng người cường tráng, hơi thở trầm ổn, thực lực đều đạt tới chiến sĩ cấp 2.

“Phòng tài vụ là nơi trọng địa, người không liên quan thì không thể đi bậy bạ vào!”

Một giọng nói tục tằng vang lên, một hán tử để râu quai nón cầm đầu đi tới.

Nhìn thấy người đến là Lâm Lăng, phản ứng đầu tiên của gã là sửng sốt, sau đó chợt cười nhạo và nói: “Thì ra là ngươi, vậy xem ra thật sự là đi bậy bạ.”

Đám tay đấm Triệu gia còn lại chung quanh đều không chút che giấu mà bật cười.

Lâm Lăng là một người mù, đi lang thang như vậy cũng rất phù hợp với ba chữ ‘Đi bậy bạ’.

“Ta tới phòng tài vụ lấy tiền, xin hãy tránh ra.” Lâm Lăng vẫn ăn nói rất khách sáo.

“Ngươi mà cũng muốn lấy tiền?”

Nghe vậy, hán tử râu quai nón cười nhạo và nói: “Cho ngươi một kim phiếu, nói không chừng ngươi còn không biết mệnh giá là bao nhiêu, ha ha.”

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Thế à, vậy chúng ta có thể đánh cược một ván đi.”

“Đánh cược cái gì?” Hán tử râu quai nón thu tiếng cười lại, dò hỏi với vẻ mặt hài hước.

“Ngươi lấy ra một thứ bất kỳ, chỉ cần ta đoán được là cái gì thì coi như ngươi thua.”

Lâm Lăng thản nhiên nói: “Còn về tiền đánh cược, nếu ta đoán sai thì nửa năm bổng lộc của ta ở Triệu phủ, tổng cộng là ba vạn lượng, sẽ thuộc về ngươi.”

“Nếu ngươi thua, một vạn lượng là được, thế nào?”

Ba vạn lượng!

Nghe thấy con số này, ánh mắt hán tử râu quai nón sáng lên, hiển nhiên có chút dao động.

Nhưng bổng lộc mỗi tháng của gã cũng chỉ có ba ngàn lượng, nếu thua thì có nghĩa là làm không công mấy tháng trời, mức độ nguy hiểm cũng không thấp.

“Lão Lý, ngươi không dám đánh cược thì nhường cho ta đi.”

“Đúng vậy, người mù đoán vật, ta chưa từng thấy ai đoán đúng được cả, ha ha.”

Mắt thấy hán tử râu quai nón do dự, những tên tay đấm còn lại của Triệu gia lên tiếng ồn ào.

“Đánh rắm, ta có gì không dám.”

Hán tử râu quai nón thẹn quá thành giận, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng và nói: “Được, lão tử đánh cược với ngươi một ván.”

Nhưng gã lại lập tức chuyển đề tài: “Nhưng, quy tắc là không thể cầm trong tay nghiên cứu lâu quá, nhiều nhất là mười giây.”

“Không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh, cũng không phản bác lại quy tắc hà khắc này.