Chương 1
Trên khoảng đất trống, một nam hài ước chừng mười tuổi hai chân bị xích lại, một đầu dùng cọc gỗ cố định trên mặt đất, không cách nào mảy may di động.
Cách đó một thước, nam nhân bề ngoài văn nhược mặt mũi lại tràn đầy tà khí hai tay không ngừng huy vũ, biến hoá ra vô số thủ thế kì lạ, hằng hà sa số ám khí đoạt mệnh, từ mọi góc độ bắn ra hướng lên người nam hài.
Namhài không chần chờ đồng dạng vung tay, bắn ra ám khí, từng cái từng cái đánh rớt tất cả hung khí trước mắt.
Nhưng vô luận là kỹ xảo, nhãn lực, hay nội lực đều không bằng nam nhân, nhận ra ám khí bén nhọn cũng không cách nào đánh rớt, vô tình xỏ xuyên qua tạo thành vết cắt, máu tươi dọc theo thân thể của hắn nhỏ xuống, trên mặt đất một vũng máu lớn…..
Hắn không giống như những hài tử cùng tuổi, không có phát ra bất luận kêu la hoặc rêи ɾỉ, chỉ là cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào hai mắt cùng hai tay của nam nhân, phán đoán phương hướng công kích tiếp theo của ám khí.
Bởi vì kinh nghiệm nhiều lần cho hắn biết, rêи ɾỉ cũng chỉ khiến cho mình càng thảm hại hơn, còn không bằng dùng nhiều chút tâm tư nghĩ biện pháp làm giảm bớt thương thế của mình đang tiếp tục gia tăng.
Chú thị ánh mắt của nam hài,「 Huyễn Tặc 」 Tề Dự Long thỏa mãn giương lên khóe môi.
Hắn phi thường hài lòng nam hài này, sau bối rối lúc ban đầu, lại dần dần tỉnh táo vượt qua sinh tử, cũng có một ánh mắt không biết thống khổ, không có một tia sợ hãi.
Như vậy mới không uổng phí các loại thủ đoạn hắn dùng, vô số lần đem nam hài đẩy vào vực sâu tử vong cùng thống khổ……
Tỉnh táo, tuyệt đối tỉnh táo, coi như là cái chết ngay tại trước mắt cũng không thể có một tia bối rối, đây chính là cách sinh tồn hắn muốn dạy cho nam hài — dùng đau đớn cùng máu tươi của bản thân để học!
Namhài cắn chặt môi dưới, không để mất máu làm hoa mắt, cố gắng phân biệt rõ hướng đi của mỗi một ám khí, bắt đầu học được phân rõ trình tự ra tay trước sau.
Ưu tiên bài trừ ám khí bắn về chỗ hiểm, sẽ nguy hại nghiêm trọng đến hoạt động của thân thể cần loại trừ, về phần ám khí chỉ lướt qua gây vết thương nhỏ trên da hoặc xỏ xuyên đến các bộ phận râu ria, cũng không cần quá để ý.
Tràng cảnh này đối với nam nhân mà nói chỉ là một trong những trò chơi ngược đãi, sống sót, là mục tiêu duy nhất của hắn.
……
Thời gian, bất tri bất giác trôi qua.
Gió nhẹ được gió lạnh thay thế, gió lạnh bị gió nóng khu trục, thời gian một năm lại một năm đi qua.
Khi nam hài trở thành thiếu niên, hắn bắt đầu dần dần ngộ ra, cho dù không cam lòng, cha mẹ cùng tộc nhân của hắn cũng đã chết đi, đối với cả thế giới không một chút ảnh hưởng. Tại thế giới tàn khốc này, chỉ còn lại có hắn…… Cũng chỉ có hắn……
Hắn không muốn chết, cho nên hắn phải sống sót! Trong nháy mắt giác ngộ, hắn cũng không phát hiện, ánh mắt của bản thân đang dần dần thay đổi.
Ánh mắt đã từng ôn nhu bắt đầu bị lạnh lùng cùng lạnh như băng thay thế, thống khổ cùng bối rối biến mất, hiển hiện chỉ là vô tâm cùng ý chí muốn sống của dã thú……
Máu tươi cùng đau đớn không biết khi nào thì thành thói quen, sợ hãi cùng bối rối trong vô thức đã hoá hành ma tuý.
Công phu ám khí của hắn càng lúc càng hoàn hảo, thủ đoạn sát nhân càng lúc càng gọn gàng, tâm tư càng lúc càng bình tĩnh, càng lúc càng lãnh tĩnh…… Cuối cùng, đã không có chuyện gì có thể đọng lại trong đồng mâu sâu thẳm đó, chỉ lướt qua mà không để lại gì.
Hắn bắt đầu buông tha cho hết thảy, hoặc là đang chờ đợi cái gì. Chỉ có ngẫu nhiên, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên ngọn cây được thanh phong lay động thì, khát vọng giải thoát sẽ ẩn ẩn theo đáy mắt hiện lên.
Nhưng, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt……
Nhiều năm về sau, hắn thân thủ diệt trừ 「 Huyễn Tặc 」 Tề Dự Long.
「 Sao …..có khả năng……」 còn nhớ rõ, ánh mắt không dám tin của nam nhân đã từng tìm đủ mọi cách tra tấn hắn.
「 ngươi không đủ tỉnh táo.」 còn nhớ rõ, hắn trả lời như vậy .
Cuối cùng, nam nhân kia nở nụ cười.
Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu, tiếu dung của nam nhân cuối cùng tiêu tan, đến tột cùng là nhằm vào cái gì.
Người muốn sinh tồn, người mạnh là vua – quy luật sinh tồn chính là đơn giản như vậy.
Chỉ là, nếu như đây là giải thoát hắn mong đợi, thế giới không khỏi quá mức vô vị.
Ý niệm trong đầu đột nhiên thức dậy, sau đó hắn có dự cảm —
Thế gian sẽ đại loạn.
Đó là vu lực, một loại biết trước định luật.
Quả nhiên, vào năm khi bọn họ mỗi người đi một ngả, Huyết Phách khơi mào võ lâm đại chiến, mấy trăm năm qua võ lâm Trung Nguyên lần thứ ba chính tà phân tranh, cũng là lần duy nhất, trong năm năm bi kịch huyết tinh không cách nào chấm dứt.
Giao tranh lan truyền, thời gian trận đấu đầu tiên nổ ra cũng dần dần bị người quên lãng, định nghĩa chính đạo cùng tà đạo bắt đầu mơ hồ khó phân.
Trong tà đạo có người nhìn không được huyết tinh gϊếŧ tróc, bắt đầu trợ giúp kẻ yếu nhược; Trong chính đạo cũng có vô số kẻ bị cừu hận mông tế hai mắt, tàn nhẫn gϊếŧ hại người khác.
Thị phi đúng sai, bắt đầu không tồn tại, bởi vì không kẻ nào tay không nhiễm máu tươi. Cho dù danh chính ngôn thuận, gϊếŧ chóc, kỳ thật không phân chính nghĩa công bằng.
Vô luận trong miệng hô to là luân lý đạo đức, hay là gian da^ʍ cướp bóc, chém gϊếŧ đến cuối cùng, trên lưng mang tội, kỳ thật đều không sai biệt lắm.
Vốn là, hắn chỉ muốn là ngươi đứng ngoài nhìn cuộc vui. Xem khúc mắc cuối cùng của thế gian này, xem Huyết Phách đến tột cùng muốn gì.
Không nghĩ tới trong lúc vô tình sẽ bị La Sát cuốn vào, lại lần nữa dấn thân vào cuộc sống đao quang kiếm ảnh, trở thành một quân cờ bị vận mệnh chơi đùa trong giang hồ tinh phong huyết vũ.
Cũng không ngại lần nữa hai tay nhuộm máu, dù sao huyết tinh đã xâm nhập trong xương tuỷ, gϊếŧ nhiều một cái, ít một cái kỳ thật không khác nhau bao nhiêu. Nhưng tối đáng buồn, là mặc dù hắn dựa vào ý trí của mình mà hành động, tâm tựa hồ vẫn không gợn sóng, không có chút cảm giác.
Thẳng đến hắn trông thấy nam nhân có ánh mắt kia ngay thẳng giống La Sát, cá tính lại đơn thuần, thú vị hơn La Sát rất nhiều —
Bạch Ngạn Hải, đại đệ tử phái Hoa Sơn.
Vu lực điều khiển vận mệnh hắn một lần nữa nhắc nhở, hắn biết rõ Bạch Ngạn Hải sẽ làm cuộc sống của hắn có bước ngoặt trọng đại.
Là tốt là xấu không biết, hắn chỉ là chán ghét tâm tình đã định thì không thay đổi.
Cho nên, hắn lựa chọn dựa theo ý tứ La Sát, xông vào Đường Môn hỗ trợ cứu viện thiếu hiệp trẻ tuổi can đảm kia.
Rồi sau đó, quả nhiên đã xảy ra chuyện khiến hắn rốt cuộc không cách nào đem Bạch Ngạn Hải coi như người bình thường mà đối đãi……
Cho dù hắn hiểu thân phận của hai người là thiên soa địa viễn (một trời một vực), thủy hỏa bất dung, lại nhịn không được lựa chọn –
***
Tiếp cận.
Trên quan đạo, hai phe nhân mã đang tại giao tranh, thanh âm giao phong lạnh như băng của binh khí kí©h thí©ɧ màng nhĩ mỗi người.
Mỗi một âm thanh, đều ẩn hàm sát khí.
Mỗi một âm thanh, đều đại biểu lại có một người bước một vòng quanh Quỷ Môn quan.
Xe ngựa bình thường sớm đã hốt hoảng chạy trốn, lưu lại cũng chỉ có mấy người thề đánh cược một lần.
Song phương nhân số cũng không nhiều, toàn bộ cộng lại cũng bất quá hai mươi tám người, nhưng tất cả đều là hảo thủ, bởi vậy đánh đến hai khắc vẫn không thể phân ra thắng bại.
Dần dần, phần tử chính đạo mắt thấy nhân số giảm dần, đã có người bắt đầu chống đỡ không nối.
「 Bạch sư huynh!」 nhị đệ tử phái Tung Sơn kêu lớn, hắn trông thấy tiểu sư đệ của mình liên tiếp thụ thương, cũng sắp không ngăn cản được hung hiểm khi hai mặt giáp công.
Tiểu sư đệ vốn cũng chỉ là theo đi ra học hỏi, cho dù tối được sư phụ yêu mến, tận được chân truyền phái Tung Sơn, nhưng kinh nghiệm cùng nội lực không đủ, cũng khó trách không duy trì được lâu.
Bọn họ bên này nhìn đại sư huynh lòng nóng như lửa đốt nhưng không có biện pháp phân thân, nhưng mà khổ nỗi không cách nào hỗ trợ, đành phải hướng người cùng thế hệ Bạch Ngạn Hải võ nghệ cao nhất cầu viện.
Bạch Ngạn Hải nghe tiếng sắc mặt đột nhiên thay đổi, trước mắt y phải đối phó với ba người căn bản không cách nào rảnh để trợ thủ, chỉ có thể cao giọng nhắc nhở.
「 Bùi sư đệ tránh ra!」
Chỉ mành treo chuông, tiểu đệ tử mà chưởng môn Tung Sơn yêu nhất theo Quỷ Môn quan đi một vòng.
Nhìn thấy thiếu niên phản xạ theo lời nói, cho nên né qua kiếm phong vô tình, Bạch Ngạn Hải lưng ứa mồ hôi lạnh.
Vô luận như thế nào, y cũng không có thể mang thiếu một người sư đệ trở về gặp sư phụ còn có chưởng môn sư bá các phái!
Khẽ kêu một tiếng, vận nội lực truyền vào lưỡi kiếm sắc bén trong tay, kiếm quang hóa thành bạch hồng tứ tán, máu tươi trong nháy mắt phun ra, Bạch Ngạn Hải nhảy lên, thân ảnh thon dài thoát khỏi vòng vây của ba người, liền mang kiếm lao thẳng tới địch nhân trước mặt Bùi sư đệ.
「Thiên Hồng kiếm!」 mọi người đứng một bên thấp giọng hô.
Thiên Hồng kiếm pháp xem như ngoại lệ duy nhất trong kiếm pháp trầm ổn mộc mạc của phái Hoa Sơn, người sáng lập là một vị thay mặt chưởng môn, nhưng bởi vì Thiên Hồng kiếm thức cần nội lực hùng hậu để duy trì, vừa muốn có thể cảm thụ kiếm ý vừa không bị kiếm chiêu câu thúc, bởi vậy tuy lực sát thương đại, tính thực dụng cao, thích hợp nhất khi sử dụng lấy một địch nhiều, nhưng trong phái Hoa Sơn chính thức luyện thành lại không mấy người.
Mà thân thủ vừa rồi của Bạch Ngạn Hải, hiển nhiên đã luyện được ổn thoả nhất định, nếu không không thể đồng thời sát thương ba người, còn có thể trong thời gian ngắn cứu giúp Bùi sư đệ đang nguy hiểm tính mạng.
Mắt thấy sĩ khí đối phương bởi vậy đại chấn, bản thân Bạch Ngạn Hải nhưng lại có khó nói.
Từ sau khi xông vào Đường Môn ăn không ít đau khổ, được Tịch Quân Dật cứu trở lại một cái mạng nhỏ, từ nay về sau, trong cơ thể y liền nhiều hơn một phần nội lực không thuộc về mình, ước chừng cũng đoán được là Tịch Quân Dật lưu lại .
Khí tức tụ trong cơ thể cũng không cường hoành, không có tạo thành ảnh hưởng xấu, ngược lại thường xuyên tại cần thiết thì thu được lợi, nhưng dù sao nội lực không phải là của mình, mỗi lần sau khi mượn lực đều làm y có loại cảm giác đan điền hư không, không vận sức được. Tuy một mực muốn luyện hóa nội lực này, lại hối hả ngược xuôi không lấy đâu ra thời gian.
Như vậy trực tiếp tạo thành vướng mắc, chính là hiện tại chỉ cần một người chém y, tựu chơi xong rồi!
Nghĩ thì nghĩ, đạo lý thua người không thua trận y vẫn là hiểu .
Bạch Ngạn Hải không biểu lộ, nhanh chóng quát mắng:「 Đệ tử phái Hoa Sơn, bày kiếm trận! Các sư đệ phái Tung Sơn phối hợp, nhanh!」
Chỉ huy của y vừa ra, địch ta song phương lập tức tỉnh ngộ, thế công vốn bởi vì khϊếp sợ mà dừng lại vội vàng gia tăng hỏa lực.
Địch nhân muốn ngăn trở, đối phương muốn thoát thân.
Điều tức nội lực thoáng cái, Bạch Ngạn Hải rút kiếm, lại lần nữa tiến lên hỗ trợ.
Binh khí va chạm làm cánh tay y run lên, y biết rõ đó là bởi vì nội lực của bản thân đã nhanh chóng tiêu hao hết.
Duy nhất đáng được ăn mừng, cũng là bởi vì chiêu Thiên Hồng kiếm vừa rồi, làm cho đối thủ của y phi thường cẩn thận, không dám đoạt công.
「 A!」 sau lưng đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm, Bạch Ngạn Hải khẽ giật mình, kiếm vừa đưa ra thuận thế đâm vào ngực địch nhân trước mắt bởi vì đồng bọn kêu thảm thiết mà phân tâm.
Quay đầu lại, một kẻ đánh lén ngã xuống đất không dậy nổi.
「 Cái gì?」 có ai giúp y? Mới đang nghi hoặc, vũ khí của tên còn lại chém tới, làm y không rảnh nghĩ tiếp, vội vàng rút kiếm nghênh chiến.
Nhưng là giao thủ không quá hai chiêu, người nọ đồng dạng kêu thảm một tiếng, bị một kiếm của y làm thịt.
Y tranh thủ thời gian nhìn quét qua người vừa ngã xuống đất một lần, sau đó bất đắc dĩ cười khổ.
Yếu huyệt trên gáy của ba cổ thi thể đều đâm một cây ngân chân cơ hồ toàn bộ chui vào nhân thể, nếu như không phải y đặc biệt hao tâm tổn trí tìm kiếm, thật đúng là không nhìn thấy!
Cẩn thận rút ra ngân châm, Bạch Ngạn Hải xoay người đi hiệp trợ sư đệ đồng môn đã bắt đầu chiếm thượng phong.
Lần này, không hề có ngân châm hỗ trợ.
Bởi vì tình thế đã không cần có người viện trợ .
Sau thời gian một nén nhang trôi qua, mười hai đệ tử của phái Hoa Sơn cùng phái Tung Sơn đứng một chỗ.
「 Bạch sư huynh, cám ơn ngươi.」 Bùi Tuấn thành tâm cám ơn.
「 không có gì, ngươi khổ cực, lần đầu tiên tham chiến có thể đánh thành như vậy thật không tồi.」 Bạch Ngạn Hải cổ vũ, nội tâm lại cảm thấy có chút bi ai.
Cho dù đối mặt là địch nhân, y cũng đã gϊếŧ người không muốn gϊếŧ.
Lúc này trông thấy khuôn mặt tuổi trẻ sống sót sau tai nạn của Bùi Tuấn có chút tái nhợt, có thêm càng nhiều kiêu ngạo khi chính tay đâm ác nhân, y đột nhiên có loại phẫn nộ đối với tình huống ngay lúc đó.
Coi như là vì duy trì võ lâm chính nghĩa, gϊếŧ người ngày càng nhiều, tâm…… cũng sẽ đau nhức …… Bọn họ, chẳng lẽ cũng không hiểu?
Tiềm thức muốn vung đi máu tươi trong lòng bàn tay không cách nào xoá được, Bạch Ngạn Hải hít sâu một hơi, bắt đầu chỉ huy mọi người chữa thương cùng rút lui.
Ban đêm.
Bạch Ngạn Hải một mình ly khai lữ điếm, hơi phán đoán phương hướng một chút, sau đó vận khởi khinh công hướng phía nam chạy đi. Mấy lần nhảy lên xuống, y đứng ở khoảng đất trống duy nhất cách bìa rừng trăm dặm.
「 Quân Dật.」 nhẹ giọng gọi.
Trong bóng tối không có một tia ánh sáng, coi như là Bạch Ngạn Hải cũng vô pháp nhìn rõ ràng cảnh tượng trong rừng cây.
「 Quân Dật……」 y lại lần nữa khẽ gọi, vẫn không dám quá lớn tiếng.
Yên tĩnh làm y bắt đầu có chút không xác định.
Sau khi từ biệt tại Đường Môn, Tịch Quân Dật tựa như cái bóng đi theo phía sau y. Không ra mặt, không hiện thân, ẩn thân tại chỗ tối không ai có thể phát giác, chỉ khi y gặp nguy hiểm mới xuất thủ cứu giúp, lúc khác cho dù hắn muốn tìm người cũng tìm không thấy — ngoại trừ lúc ban đêm như thế này, y một mình mang theo rượu và thức ăn, giống như kẻ ngốc mà tìm nơi vắng vẻ không người, làm cho Quân Dật chủ động hiện thân.
「 không ở ?」 nghi hoặc nổi lên khuôn mặt trẻ con của y, trù trừ đi tới vài bước, lại do dự một chút, đang muốn quay lại……
「 ta có nên ở đây không?」 thanh âm trầm thấp lại lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, sợ tới mức y nhảy cao hơn cả một trượng.
「 dọa!」 Bạch Ngạn Hải nhanh chóng xoay người, không ngoại lệ liền trông thấy thân ảnh y vẫn muốn tìm đã vô thanh vô tức đích xuất hiện ở sau lưng.
「 khinh công không sai.」 nhàn nhạt chế nhạo, Tịch Quân Dật vẫn là một bộ dáng mặt không đổi sắc.
「 Quân Dật! Ngươi đi theo ta từ lúc nào?」 Bạch Ngạn Hải có chút xấu hổ, mạnh mẽ cho hắn một cái liếc mắt.
「 ngươi vừa rời khỏi khách điếm ta sẽ đi theo .」 không nghĩ tới y chạy đi cũng thật xa.
「 vậy ngươi vì sao không gọi ta lại?」 để y chạy lâu như vậy, ban đêm tản bộ rất vui vẻ sao?
「 ngươi chưa nói là tới tìm ta.」
「……」 y phải nói với ai?!
Cho dù bị bóng đêm bao phủ không nhìn rõ, hắn cũng biết bộ dáng của Bạch Ngạn Hải nhất định là á khẩu không trả lời được lại trợn mắt há hốc mồm.
Một tia hứng thú hiển hiện trong mắt Tịch Quân Dật, hắn luôn luôn thích nhìn các biểu hiện thay đổi trên khuôn mặt Bạch Ngạn Hải.
「 ta……」 Bạch Ngạn Hải dở khóc dở cười,「 là lỗi của ta ?」
「 ta không có nói như vậy.」 Ngữ khí bất đắc dĩ lại không biết nên khóc hay nên cười của Bạch Ngạn Hải làm hắn kéo kéo khóe miệng.
Dù thế nào đi nữa y cũng không nói lại được Quân Dật! Bạch Ngạn Hải ủ rũ buông tha cho phản bác.
Thấy y câm miệng không nói lời nào, Tịch Quân Dật cũng không còn hào hứng mở miệng, trầm mặc khó hiểu cứ như vậy lẳng lặng trong màn đêm yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Bạch Ngạn Hải lâm vào suy tư mới bắt đầu kịp phản ứng.
「 ta xuất thần ? Vì sao không gọi ta?」
「 có nhất thiết?」 Khẩu khí của Tịch Quân Dật đạm mạc không sao cả, nhưng bên trong lại bao hàm một chút dễ dàng tha thứ.
Dù thế nào đi nữa cá tính của y chính là rất dễ dàng xuất thần đích cá tính, tại sư môn đã bị hạn chế, hiện tại không có gió không có mưa không có địch nhân, vì sao không để y thoải mái một chút?
「…… Với, ta đã lâu không có ngẩn người.」 Bạch Ngạn Hải cười khẽ, chủ động đi về phía rừng cây, đến chỗ dòng suối nhỏ, thu thập cành khô, đốt một đống lửa.
Từ đầu tới cuối, y không lên tiếng gọi Tịch Quân Dật, rồi sau đó người kia cũng sẽ đi theo y, sau đó đứng lặng một bên quan sát.
Thẳng đến hỏa quang thay thế hắc ám, Tịch Quân Dật mới ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Bạch Ngạn Hải xuất ra một ít thứ ăn cùng một bình rượu chưa mở.
Bạch Ngạn Hải đem thức ăn dọn ra, chính mình đều nếm qua mỗi thứ một ngụm, sau đó sẽ không động.
Đây là lệ cũ có được sau mấy lần cùng Tịch Quân Dật ăn cơm, y cũng dần dần minh bạch nguyên tắc sinh tồn của Quân Dật — hắn không ăn thức ăn đã qua tay người khác, không uống rượu đã qua tay người khác, không thích chờ đợi trong đông, không muốn trở thành tiêu điểm bị chú mục….. Những nguyên tắc kia phi thường đơn giản, lại cơ hồ đều là quy cách bảo vệ tánh mạng.
Cho nên hắn lựa chọn chỉ ăn một mình, chỉ uống loại rượu lâu năm lớp giấy dán đã tích đầy bụi……
Tất cả chuyện này, từ hơn nửa năm trước sau khi Quân Dật liều chết cứu cái mạng nhỏ của y thoát khỏi Đường Môn, cũng đã thành thói quen.
「 cám ơn ngươi xế chiều hôm nay đã hỗ trợ.」 y đợi cho Tịch Quân Dật ăn vài miếng vịt nướng, mới vừa nói vừa đem ngân châm thu trong ngực lấy ra.
「 ân!」 tay vung lên, ngân châm đã biến mất không thấy bóng dáng — đó là thủ pháp vô luận xem mấy lần cũng làm cho người tán thưởng.
「 ngươi…… Lần trước không phải nói muốn đi tảo mộ ?」 Bạch Ngạn Hải chần chờ sau nửa ngày, mới mở miệng hỏi.
Tuy nói hôm nay y lại được cứu một lần nữa, nhưng người vốn cho rằng sẽ không xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện, loại tâm tình này thật có chút phức tạp. Nghĩ hỏi thăm, rồi lại sợ Tịch Quân Dật trả cho một câu 「 liên quan gì đến ngươi 」, điều này khiến y do dự hồi lâu, mới đưa ra nghi vấn.
Bởi vì vu lực nên biết y sẽ xảy ra chuyện, hắn nào có tâm tình đi tảo mộ?! Đôi mắt trầm tĩnh mang theo một tia bất đắc dĩ mỏng manh đến không thể nhận thấy liếc nhìn Bạch Ngạn Hải.
Xương cốt của một đống người chết có đặt ở đấy tám trăm năm nữa cũng không thể thành người sống, để mặc Bạch Ngạn Hải, luôn luôn có cảm giác, nếu không nhanh trở về, mình nhất định sẽ hối hận. Đã biết mình sẽ hối hận, nào có ai sẽ không gấp rút trở về? Tịch Quân Dật dưới đáy lòng nghĩ, lại đồng thời đưa ra câu trả lời không sao cả:「 mộ phần cũng không di chuyển, lúc nào đi mà chẳng được.」qua loa hời hợt chuyện hắn đã dùng khinh công đuổi trở về liên tục một ngày hai đên, Tịch Quân Dật uống một hớp rượu ngon không thèm để ý.
「 không có ý tứ, lại để cho ngươi hao tâm tổn trí .」 Bạch Ngạn Hải vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu.
「 dù sao ta cũng vô sự.」 nào có vấn đề có uổng phí tâm tư hay không? Hắn vẫn là đáp án cũ.
「 ngươi không phải muốn đi tảo mộ sao, như thế nào lại không có việc gì làm?」 y đem câu trả lời của hắn trở thành khách khí.
「 quét mộ hay không cũng không quan trọng, ta không có việc gì đặc biệt muốn làm.」
Tảo mộ cũng chỉ là tận hết khả năng, người đã chết, làm như thế nào đều không tồi.
Tình cảm lúc nhỏ còn lại bao nhiêu? Vài chục năm qua đi cái gì thân tình hữu tình cũng đã lãnh đạm đến không sai biệt lắm, nếu không có ký ức về khoảng thời gian sống yên ổn duy nhất đó, hoài niệm ngẫu nhiên nổi lên trong lòng lại làm sao có thể khiến hắn có một tia lo lắng?
Bạch Ngạn Hải nheo mắt lại, đánh giá biểu tình hờ hững của Tịch Quân Dật được ánh lửa soi rọi.
「 không có việc đặc biệt muốn làm 」, nghe dường như rất bình thường, nhưng mà…… Một người phải thế nào mới có thể không có bất luận chuyện gì muốn hoàn thành?!
Là nhân tố gì tạo thành Quân Dật đối với bất cứ chuyện gì đều không có một điểm hứng thú ……
「 thật sự chuyện gì cũng không muốn làm ?」 Bạch Ngạn Hải nhẹ hỏi, y lần đầu tiên tiếp xúc đến nội tâm Tịch Quân Dật.
「 ân!」
「 ngay cả đi Giang Nam Giang Bắc nhìn xem phong cảnh bất đồng,
đến đại mạc nhìn cát vàng mênh mông, hoặc là bất cứ cái gì….. Một điểm cũng không có chuyện gì muốn hoàn thành?」 biết rõ cá tính Tịch Quân Dật đối với vật chất hưởng thụ không có hứng thú, ví dụ Bạch Ngạn Hải đưa ra đều là liên quan đến nhân văn phong tình.
「 chờ ta tiếp tục không có việc gì, có lẽ sẽ đi a!」 bốn năm trước nhặt được La Sát bị trọng thương, hắn cũng đã ngắm nhìn cảnh tượng Giang Nam không sai biệt lắm, chờ chuyện của Bạch Ngạn Hải qua một giai đoạn nữa, về sau, lựa chọn đi về phương Bắc cũng không tệ.
Tâm tình khϊếp sợ của Bạch Ngạn Hải trực tiếp phản ứng lên trên mặt, y không nghĩ đến mình sẽ nghe thấy loại đáp án này.
Như vậy…… Quả thực tiêu cực …… Chờ đợi tính mạng kết thúc……
Tịch Quân Dật dừng lại động tác gắp thức ăn, bởi vì sắc mặt Bạch Ngạn Hải làm hắn có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Lo lắng cùng ánh mắt đau thương, là vì hắn ……?
「 Hải?」 Ngữ khí thấp giọng hỏi thăm cuối cùng làm cho Bạch Ngạn Hải hoàn hồn.
「 Quân Dật, ngươi như vậy không được, không thể tiếp tục như vậy.」 Bạch Ngạn Hải phi thường nghiêm túc nói, tâm tình dưới sự kích động làm hắn không có chú ý tới mình đã vượt qua đống lửa, ngồi vào bên cạnh Tịch Quân Dật, thậm chí nắm lấy cổ tay Tịch Quân Dật.
Tịch Quân Dật trong nháy mắt có loại xúc động muốn đem Bạch Ngạn Hải hất ngược trở lại, đó là phản kích xuất phát từ bản năng, sau đó nghe thấy mấy lời của y, thân thể cương một chút, lựa chọn buông lỏng.
Không thể, không chính xác, không tốt lắm…… Hắn tựa hồ thường xuyên nghe được mấy lời này từ trong miệng tiểu tử kia, là do nhiều năm mang tư cách đại sư huynh mà hình thành? Y tựa hồ rất dễ dàng nói ra câu mệnh lệnh, nhưng ân cần bên trong lại khiến cho người ta không thể nói lên câu chán ghét.
Chỉ là…… Y nói không thể cứ hành động như thế?!
Bạch Ngạn Hải đang định nói tiếp xuống dưới đột nhiên chú ý tới hành động của mình, vội vàng buông tay ra.
「 thực xin lỗi, ta đã quên.」
Quân Dật đã từng nói qua, không cần phải tùy tiện đυ.ng vào phụ cận mạch môn trên thân thể hắn, bằng không sẽ khiến hắn nổi lên phản xạ 「 ngăn địch 」, y vừa rồi nhất thời kích động, thiếu chút nữa chết như thế nào cũng không biết.
「 không có việc gì, ngươi vừa mới muốn nói cái gì?」
Mục quang tĩnh mạc dừng lại ở nơi cổ tay vừa bị Bạch Ngạn Hải chạm vào, suy nghĩ nơi đáy mắt có chút phức tạp.
Hắn…… Kỳ thật không ghét để Hải đυ.ng chạm …… Chỉ là, trực giác phản ứng của thân thể rất dễ dàng làm bị thương người khác……
「 ta vừa mới muốn nói…… Đó! Chính là……」 Bạch Ngạn Hải phát hiện mình hình như không hiểu Tịch Quân Dật nghĩ gì, đành phải lắp bắp quay lại nguyên chủ đề,「 ngươi không thể bỏ mặc chính mình đối sự tình gì đều không có hứng thú, nhân sinh cũng là bởi vì có mục tiêu mới trân quý!」
Mục tiêu? Tịch Quân Dật nhẹ liễm lông mày, suy tư trong chốc lát, trả lời:「 sống sót…… Tính không?」
Đúng, hắn không có gì chuyện muốn làm, thực sự không muốn chết, cho nên 「 sống sót」 trở thành khát vọng duy nhất — mặc dù chính hắn biết rõ, sống sót cũng chẳng còn sự tình gì có thể làm.
「 không tính!」biểu tình kinh ngạc của Bạch Ngạn Hải giống như là thấy thứ gì không sạch sẽ đang bay tới bay lui lay động ở phía sau lưng hắn.
「…… Mục tiêu của ngươi là gì?」 Tịch Quân Dật nhàn nhạt hỏi lại.
Bạch Ngạn Hải khẽ giật mình, sau đó cười cười.
「 ta khi còn bé muốn tập võ thật tốt, làm cho sư phụ sư nương cao hứng; Lớn hơn một chút, muốn diệt gian trừ ác, hành hiệp trượng nghĩa……」 trong mắt của hắn đầu tiên là lấp lánh quang mang kiên định, sau đó như là nhớ tới cái gì, bắt đầu có chút sương mù che phủ,「…… Mấy năm này, ta lại thầm nghĩ bảo vệ tốt người bên cạnh là được rồi……」
Như vậy thật sự cũng coi là có mục tiêu ? Không giống y là vật hy sinh trong võ lâm đẫm máu?! Tịch Quân Dật trực giác nghĩ, thoại ngữ trào phúng còn đang trong miệng, chưa kịp nói ra liền chú ý tới hai tay Bạch Ngạn Hải có chút vô thức xoa xoa, phảng phất như muốn quên đi cái gì.
Loại cảm giác này hắn biết rõ, trước khi hắn quen với việc gϊếŧ người, luôn cảm thấy mùi máu tươi trên người còn có vết tích trên tay có rửa thế nào cũng không sạch……
Thả bình rượu trên tay xuống, dùng đầu ngón tay cùng mu bàn tay sờ nhẹ tay Bạch Ngạn Hải.
「 di?」 Bạch Ngạn Hải giật mình lặng nhìn cái gì cũng không nói, vẫn là khuôn mặt Tịch Quân Dật phản chiếu hoả quang bên cạnh.
Hắn…… Là ở an ủi mình?
「 thầm nghĩ bảo vệ người trọng yếu, cũng không phải không tốt sao?」 nhìn ngọn lửa kim hồng sắc nhảy lên, Tịch Quân Dật dùng khẩu khí trước sau như một nói.
Không có để ý tới thần sắc Bạch Ngạn Hải bởi vì lời của hắn mà có chút kích động, Tịch Quân Dật cúi đầu, kéo hai tay Bạch Ngạn Hải, không ngoại lệ nhìn thấy hai tay của y bởi vì một mực chà xát cọ rửa mà có chút phá da cùng vết thương bị nứt ra.
Đã như vậy còn dùng kiếm …… Thật là…… Bất đắc dĩ thở dài, lấy thuốc trị thương từ trong lòng ngực, thay hắn bôi thuốc băng bó.
「 không cần phiền……」 Bạch Ngạn Hải hoàn hồn, thuốc mỡ thanh lương trên miệng vết thương tản ra mùi thơm ngát, không cần nghĩ cũng biết là dược cao thượng đẳng, dùng cho vết thương nhỏ tự y gây nên cũng quá lãng phí.
「 vì bảo vệ người trọng yếu mà nhuộm máu, khiến ngươi khó chịu như vậy?」
「 không, ta chỉ là……」 há miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào, Bạch Ngạn Hải đơn giản im lặng.
「 Hải, người còn sống sót mới có tư cách bảo vệ người trọng yếu, mới có tư cách nói chuyện mộng tưởng nhân sinh sau này, nếu là vì người tín nhiệm cùng muốn bảo vệ, có thể đem địch nhân chém gϊếŧ, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo, mà không phải tự trách.」
Nghe ngữ điệu bình thản của Tịch Quân Dật bên trong lại có chứa một tia ôn nhu mảnh không thể nhận thấy, Bạch Ngạn Hải chần chờ nói ra lời thực tâm mà khi đối mặt sư môn căn bản không có khả năng nói ra.
「 đã lâu như vậy…… có chút tranh đấu căn bản một chút ý nghĩa cũng không có…… Cho dù mang danh hào giữ gìn đạo Nho của võ lâm chính thống, nhưng lại làm ra chuyện chẳng khác nào tà đạo…… Cũng chỉ là muốn trả thù mà thôi…… Ta lại chỉ có thể nhìn các sư đệ thiện lương cái gì cũng không hiểu đã bị cừu hận mông tế hai mắt…… Rất khó chịu……」
Chẳng bao lâu sau, vinh quang làm cho mình vô cùng tự hào, đã trở thành gánh nặng khiến y hít thở không thông……
「 có lẽ ta…… Đối với mấy năm này cùng phần tử tà đạo huyết đấu đã có điểm mệt mỏi.」 Bạch Ngạn Hải như là muốn che dấu lời nói ủ rũ, giật nhẹ khóe môi,「 ta yêu thích tập võ nhưng không thích gϊếŧ người, như vậy có lẽ quá ngây thơ rồi a? Ta khổ luyện một mặt là vì bản thân hứng thú, mặt khác là vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, ta là kẻ bị vứt bỏ, nếu không có sư phụ cứu ta, mạng nhỏ này đã sớm không còn….. Chính là mấy năm này gϊếŧ nhiều người như thế, khiến ta cảm thấy mệt mỏi quá.」
Những lời này giấu ở đáy lòng không nói lên, đối với sư phụ sư nương không nói ra, đối với sư đệ muội càng
không nói, mà bây giờ vì sao lại nguyện ý nói với Quân Dật? Đáy mắt y hiển hiện mê hoặc.
Quả nhiên là động vật hi hữu a! Lại bởi vì điều này mà đau thương…… Nhìn Bạch Ngạn Hải che dấu uể oải, Tịch Quân Dật cảm giác được một loại cảm xúc lạ lẫm.
Hắn không quen nhìn bộ dáng Bạch Ngạn Hải một mình thống khổ chống đỡ áp lực, mỗi người cá tính bất đồng, mà cá tính của Bạch Ngạn Hải căn bản không thích hợp nhận quá nhiều áp lực, y rất dễ dàng vơ hết chuyện về mình, đem trách nhiệm gánh trên người, lòng mềm yếu lại muốn quá nhiều, so với sư phụ La Sát trời sinh tính ôn nho còn bết bát hơn.
Tốt xấu Liễu Dục Dương biết rõ khi nào thì nên quyết tâm hung ác, hơn nữa có kiên nhẫn tuyệt đối chờ mong tất cả khởi động.
Chỉ là……cảm xúc của Bạch Ngạn Hải lại không liên quan đến hắn, hắn nghĩ đông nghĩ tây làm cái gì? Tịch Quân Dật chú ý tới phản ứng của mình, trực giác biểu lộ thu liễm, chuyển đề tài khác.
Hắn không quen cảm xúc trong nội tâm bị chú ý tới.
「 không nói cái này, ngươi vì sao không đem nội lực của ta luyện hoá?」
Cái này nhắc nhở hắn nghĩ đến, Bạch Ngạn Hải giữ lại nội lực của hắn mười ngày nửa tháng làm cái gì? Tuy nói nội lực của hắn so ra vẫn ôn hòa, không có cường hãn như Tuyệt Hồn, hoặc biến hoá kỳ lạ như Huyết Phách, nhưng cũng không thích hợp một mực mặc kệ đặt ở trong cơ thể a!
「 a…… Ta vẫn luôn không tìm thấy thời gian …… Cho nên tựu……」 Bạch Ngạn Hải xấu hổ nói nhỏ.
Y thật đúng là nhận không ít nội lực từ Quân Dật, tuy nói chỉ mượn trong lúc nguy cấp, nhưng hơn nửa năm vẫn vô dụng……
「 Cách hừng đông còn hai canh giờ.」
「 a?」
「 ta sẽ trông chừng, ngươi thừa dịp có cơ hội này xử lý một lần tương đối được.」 Tịch Quân Dật nói xong, chưa cho Bạch Ngạn Hải cơ hội từ chối, thân ảnh nhoáng một cái liền biến mất trong rừng cây.
「 a…… Vốn còn muốn hỏi xem có thể trả lại hắn hay không……」 Bạch Ngạn Hải nói thầm, sau đó đột nhiên khẽ gọi,「 không xong, bị hắn chuyển chủ đề!」
Y vốn là khuyên bảo Quân Dật không cần phải tiêu cực chờ tính mạng chấm dứt như vậy ……Thế nào ngược lại biến thành Quân Dật đang khai đạo y……
Mỗi lần một… không… muốn nói sẽ chuyển sang chủ đề khác……
Trừng liếc chỗ đất trống nơi Tịch Quân Dật biến mất, tựa hồ có chút phiền muộn khi hắn cự tuyệt để mình tiếp xúc xem hắn chính thức nghĩ gì, Bạch Ngạn Hải an tĩnh trong chốc lát, mới ngồi xếp bằng chuẩn bị điều hoá nội lực.
……
Tịch Quân Dật ẩn thân trong rừng cây, xa xa nhìn Bạch Ngạn Hải.
Hắn không hiểu, vì sao y nguyện ý tín nhiệm mình…… Đó là tin tưởng vô điều kiện, không có mảy may hoài nghi.
Tuy nói may mắn như thế, lúc trước hắn dùng thủ đoạn không quang vinh cứu y, không bị hoài nghi, người quá mức như vậy còn có thể cùng y nói chuyện…… Nhưng mà…… Vì cái gì ?
Hắn trong mắt Bạch Ngạn Hải, là dạng gì?
Đáp án không cần hỏi cũng biết, y nhìn chính là Tịch Quân Dật, mà không phải Đoạn Phong.
Từ sau khi biết rõ thân phận của hắn, vẫn có ……người dùng thật tình đợi hắn sao……
Trong mơ hồ, vu lực dự cảm lại trỗi dậy.
Nhưng lúc này, Tịch Quân Dật cau chặt lông mày.