Thời điểm học năm ba, Bạch Dạ Thần thực hiện công cuộc làm ăn đầu tiên, thành công kiếm được những đồng tiền đầu tiên, cậu cầm số tiền kia mang theo mấy người quen mở công ty tư nhân – Công ty trách nhiệm hữu hạn Dạ Lâm.
Công ty mới thành lập, tránh không được chạy tìm đối tác, cái này dính đến không ít xã giao. Bạch Dạ Thần phiền muộn không thôi. Vạn hạnh bạn học của cậu Lục Tả là người dễ ăn nói, y phụ trách mở rộng quan hệ, Bạch Dạ Thần phụ trách hoạt động công ty. Hai người phối hợp vô cùng tốt, đến năm tư, công ty đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Cùng lúc đó, Hứa Phượng Lâm được một giáo sư trong ngành để ý, ông hi vọng Hứa Phượng Lâm có thể học làm nghiên cứu sinh. Hứa Phượng Lâm về nhà thương lượng cùng Bạch Dạ Thần: “Anh nên thi không?”
Bạch Dạ Thần mới về từ công ty, mệt đòi mạng, nhưng vẫn lên tinh thần giảng cho Hứa Phượng Lâm: “Nếu như vị giáo sư này đồng ý dạy anh, đó là điều tốt, anh yên tâm đi học.”
Hứa Phượng Lâm đến gần ôm lấy cậu: “Nhưng bây giờ em rất vất vả, anh không muốn em mệt như vậy, anh muốn em dựa vào anh.”
“Không mệt đâu, công ty còn có Lục Tả hỗ trợ, hơn nữa hiện tại đã đi vào quỹ đạo, em chỉ phụ trách lấy tiền là được rồi!” Cậu nặn nặn mặt Hứa Phượng Lâm, “Anh thật sự không cần lo lắng, hai ta không cần trả góp mua nhà, cũng không thiếu tiền tiêu, chỉ có một vài vấn đề nhỏ. Chúng ta tự mình làm cơm, còn tiêu gì nữa? Tiết kiệm được nhiều lắm!”
Hứa Phượng Lâm nở nụ cười: “Nói thật, thời điểm mới quen em, cùng em hiện tại thay đổi rất nhiều. Anh trước đây hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng em có thể cùng anh bàn về củi gạo dầu muối, nhưng em thế nào anh đều yêu.” Hắn nói xong, liền đến gần hôn Bạch Dạ Thần một cái, cái hôn kia không giống với lúc thường tràn ngập du͙© vọиɠ, mà là tràn ngập yêu thương lưu luyến.
Bạch Dạ Thần đỏ mặt đáp lại cái hôn của hắn, vừa mới kết thúc hôn, cậu kéo tay Bạch Dạ Thần về nhà bếp, “Được rồi được rồi, nhanh đi ăn cơm đi, đói bụng chết em rồi. Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”