- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu
- Chương 21
Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu
Chương 21
Edit: Blanche
Ba năm chịu khổ ở cấp ba, Hứa Phượng Lâm rốt cục cùng Bạch Dạ Thần đi thủ đô vào năm 2016. Chỉ có điều Bạch Dạ Thần học kinh tế, hắn học kiến trúc.
Hai ngành này không chỉ là hai nhanh đứng đầu đại học thủ đô, cũng là hai ngành đặc biệt nhiều nữ sinh. Chuyên ngành Hứa Phượng Lâm còn tốt, nam nữ tỉ thấp xấp xỉ nhau, chuyên ngành Bạch Dạ Thần tổng cộng có 130 người thì chỉ có 30 nam sinh, theo lời giảng viên thế là kỳ có nhiều nam sinh nhất.
Toàn bộ ngành kinh tế, âm thịnh dương suy, Bạch Dạ Thần liền trở thành chén cháo nóng hổi nhất. Ai cũng muốn nếm thử một cái, hận không thể đem cả nồi cháo về nhà.
Bạch Dạ Thần từ đợt quân sự đã bị nữ sinh chặn đường, từ chuyên ngành khác, đến tận về sau nữ sinh ngành kinh tế thậm chí tự động tổ chức nhóm hộ vệ, bảo vệ tốt hệ thảo, chính mình không ăn được chén cháo này, cũng không thể để tụi ở ngành khác trộm mất bát.
(Hệ thảo: hot boy của khoa, hệ)
Đợt quân sự Hứa Phượng Lâm và Bạch Dạ Thần không cùng sân, cho nên thời gian nghỉ ngơi cũng không giống nhau, mỗi lần Hứa Phượng Lâm đi sang khu bên này tìm cậu, đều nhìn thấy Bạch Dạ Thần đang ở tư thế quân đội.
Hứa Phượng Lâm liền đứng trước mặt Bạch Dạ Thần nhìn cậu, cùng với một đám hoa hướng dương, vây quanh hắn nhiễu. Bạch Dạ Thần không nhịn được cười một chút, lần này ngược lại đem bạn học nữ đối diện doạ sợ. Dồn dập nhìn xung xem rốt cuộc tiểu yêu tinh nào, nhanh như vậy đã gạt mất hệ thảo.
Hứa Phượng Lâm nghe thấy trạm canh bên mình kêu tập hợp, phất tay với Bạch Dạ Thần một cái liền chạy, vẫn cứ duy trì như vậy, làm cho nhiều mối tình âm thầm bên ngành kinh tế nảy mầm, cho là Hứa Phượng Lâm thích nữ sinh nào đó, chính là không hỏi thăm được người đó làm ai.
Duy trì nửa tháng quân sự, kết thúc đợt chạy tới chạy lui của Hứa Phượng Lâm và đợt phơi nắng muốn cháy của Bạch Dạ Thần. Cho dù Bạch Dạ Thần cự tuyệt hết tất cả ai thổ lộ cũng không ngăn được Hứa Phượng Lâm ăn dấm.
Mà phương thức giáo huấn của Hứa Phượng Lâm, chính là đem Bạch Dạ Thần chặn ở góc tường hung hăng hôn.
Bạch Dạ Thần bị hôn có phản ứng, Hứa Phượng Lâm cũng dựng lều, hai người nhìn nhau nghĩ thầm một tiếng thật thảm.
Hứa Phượng Lâm thật sự không nhịn được, “Không được, ở phòng ngủ không được, còn như vậy, anh sợ có ngày anh héo mất.”
Bạch Dạ Thần mím môi nhìn hắn, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Anh ngày mai đi tìm phòng ở, tiền thuê để anh trả, trước có người hỏi anh muốn làm người mẫu không, anh chưa từ chối, hiện tại để anh hỏi lại một chút. Như vậy hai ta cũng không cần lo ăn uống.”
Bạch Dạ Thần cười cười, cắn cằm hắn một cái: “Làm gì? Bao dưỡng em à?”
Hứa Phượng Lâm nắm chặt tay cậu, đặt bên miệng hôn: “Ừ, muốn bao dưỡng em cả đời, cho anh cơ hội chứ.”
“Ừm…” Bạch Dạ Thần dừng lại một hồi lâu, đến lúc tâm Hứa Phượng Lâm thấp thỏm không yên, nghe thấy Bạch Dạ Thần âm thanh dễ nghe nói rằng: “Được thôi, cho anh một cơ hội.”
Bạch Dạ Thần nắm chặt tay hắn, “Bất quá, không cần anh khổ cực chạy gấp trong sóng gió, nhà em có phòng ở đây, chỉ là cách trường hơi xa, đi tàu điện ngầm nửa tiếng. Còn có làm người mẫu gì? Thể hiện ra anh đẹp à? Anh là người có gia thất, lại không cho em xuất đầu lộ diện.” Nói xong lấy ngón tay chọt chọt ngực hắn.
Hứa Phượng Lâm liếʍ liếʍ môi, gãi đầu một cái, nhếch miệng cười, “Vậy được, nghe phu nhân.”
Bạch Dạ Thần điểm trán hắn một chút, “Kẻ ngốc.”
Tuần thứ hai sau khi kết thúc quân huấn, Hứa Phượng Lâm và Bạch Dạ Thần thu thập đồ đạc vốn không nhiều, rời khỏi ký túc xá, Bạch Dạ Thần cũng không nói cho ai, ngược lại phòng này đứng tên cậu, cha mẹ cậu cũng không quản.
Ngược lại Hứa Phượng Lâm lập tức gọi cho cha mẹ nói: “Dạ dạ, con ở nhà với tiểu Thần. A, đây không chỉ là ở cùng bạn ấy, mà có thể giám sát nhau học tập. Mẹ không phải luôn lo con trượt sao? Bạn ấy quản con. Ăn cơm? Không phải con biết làm sao? Ai nha cái gì gọi là hầu hạ người khác? Vậy con không phải cũng phải ăn à? Người ta không bắt con giao tiền thuê nhà sao mẹ lại không vui! Được rồi được rồi mẹ, con phải lên lớp không nói nữa!”
Bạch Dạ Thần ngồi bên cạnh hắn đọc sách, Hứa Phượng Lâm ngây thơ lấy ngón tay chọc chọc lòng bàn tay cậu. Bạch Dạ Thần vỗ hắn một chút, “Giám sát anh học tập nha?”
Hứa Phượng Lâm chột dạ nở nụ cười, “Khà khà…”
“Vậy được, anh ở thư phòng đi, có gì em giúp anh học tập.”
Bạch Dạ Thần đứng dậy, bị Hứa Phượng Lâm mò vào trong l*иg ngực, hắn đem đầu chôn ở hõm cổ Bạch Dạ Thần ngủi mùi vị của cậu, “Đừng a, trước tiên anh phải nghiên cứu em một chút.”
Bạch Dạ Thần cũng bị hắn trêu chọc nổi lên phản ứng, đỏ mặt dực cự hoàn nghênh, “Anh… đừng…”
Hứa Phượng Lâm ôm càng chặt hơn, liếʍ láp chếch cổ của cậu, “Anh thành niên, cũng nghe lời em học cho giỏi, em đã nói, thi đậu sẽ nghe anh, làm cái gì cũng được.”
Bạch Dạ Thần nắm chặt tay hắn, khẽ gật đầu một cái, “Vậy, vậy được…”
Hứa Phượng Lâm nghe thấy lời này vui vẻ không thôi, ôm lấy Bạch Dạ Thần đi về phía phòng ngủ, Bạch Dạ Thần giật mình, chụp thẳng bờ vai hắn: “Anh, anh thả em xuống dưới, anh!”
Hứa Phượng Lâm dường như không nghe thấy gì: “Vậy không được, bên trong phim truyền hình không phải diễn như thế sao, phải ôm cô dâu về động phòng!”
Dứt lời, liền đem Bạch Dạ Thần nhẹ nhàng đặt lên giường, hắn nằm trên người Bạch Dạ Thần: “Em cởϊ qυầи áo cho anh đi…”
Bạch Dạ Thần xấu hổ không dám nhìn hắn, tuy nói lúc thường đều là cậu chọc Hứa Phượng Lâm, ngôn ngữ kí©h thí©ɧ hay hành vi kí©h thí©ɧ, ngược lại Bạch Dạ Thần lúc nào cũng là bộ dáng không sợ. Nhưng muốn lên chiến trường thật, Bạch Dạ Thần lại da mặt mỏng không chịu nổi. Cậu quay đầu nhìn vế hướng khác, từng cúc một cởϊ áσ cho Hứa Phượng Lâm.
Thân thể tinh tráng của Hứa Phượng Lâm lộ ra, bất đồng với Bạch Dạ Thần gầy gò, hắn quanh năm rèn luyện, vai rộng, cơ bụng cùng nhân ngư tuyến một cái cũng không thiếu. Bắp thịt màu mặt ong khi mặc quần áo không lộ ra, mà khi cởi đồ lập tức có thể nhìn thấy sức mạnh ẩn dưới thân thể.
Bạch Dạ Thần nghĩ, nam nhân vóc dáng này, đại khái mỗi cái đồng tình luyến ai đều sẽ thích đi. Cậu nâng eo, hôn đầu v* Hứa Phượng Lâm, Hứa Phượng Lâm đầu v* bị kí©h thí©ɧ đến đứng thẳng lên. Hắn nâng mặt Bạch Dạ Thần, “Còn quần nữa…”
Bạch Dạ Thần căn bản không dám nhìn hắn, “Anh, tự mình không cởi được à…”
Hứa Phượng Lâm nắm chặt tay cậu, đặt lên quần mình: “Không làm, em tới.”
Hứa Phượng Lâm mặc quần ở nhà rất rộng rãi, Bạch Dạ Thần kéo một cái liền tụt xuống. Hứa Phượng Lâm mặc một cái qυầи ɭóŧ màu đen, đó là loại Bạch Dạ Thần mua cho lúc trước, hơi nhỏ, càng lộ ra cái chỗ phình lớn đó.
Hứa Phượng Lâm nắm tay Bạch Dạ Thần, đặt ở qυầи ɭóŧ mình, một cái kéo xuống. dương v*t Hứa Phượng Lâm bắn ra ngoài, đυ.ng phải tay Bạch Dạ Thần, Bạch Dạ Thần e lệ mà rút tay đi.
Trưởng thành theo tuổi tác, mỗi bộ vị trên thân thể Hứa Phượng Lâm đều phát dục hoàn toàn, trong đó tự hào nhất chính là tinh khí của hắn. Nếu như thời điểm sơ trung, vẫn là tú khí, cho tới bây giờ, triệt để trở thành hung khí của nam nhân. Phía trên kia có gân xanh vờn quanh, vừa to vừa dài, qυყ đầυ cong lên, Bạch Dạ Thần chỉ cần nghĩ tới vật này sẽ tiến vào thân thể mình, sẽ cảm thấy sợ sệt.
Hứa Phượng Lâm ấn đầu Bạch Dạ Thần, hướng tới dương v*t chính mình: “Em thích nhất mà… Em mau liếʍ liếʍ nó…”
Bạch Dạ Thần đỏ mặt đến gần, hôn tinh khí Hứa Phượng Lâm một cái, âm mao tươi tốt mài trên mặt cậu đến đỏ lên, thế nhưng mùi vị nam nhân tinh khiết này làm cậu mê muội. Cậu chôn mặt ở phía trên, dùng đầu lưỡi liếʍ láp túi túi phía dưới, một chút chút hướng lên trên liếʍ láp, ngậm dương v*t của Hứa Phượng Lâm vào trong miệng.
Cái miệng của cậu hoàn toàn không nuốt hết được, chỉ có thể ngậm nửa cái, thế nhưng Bạch Dạ Thần lại dùng sức thả lỏng cổ họng của chính mình, dùng hết khả năng để dương v*t đi vào sâu một chút.
Hứa Phượng Lâm vỗ vỗ khuôn mặt cậu: “Khó chịu thì phun ra…”
Bạch Dạ Thần ánh mắt hướng lên trên thoáng nhìn, không để ý tới hắn tiếp tục động tác, mà cái ánh mắt này lại khiến dương cụ của Hứa Phượng Lâm phồng thêm một vòng. Bạch Dạ Thần lớn lên vốn có cặp mắt đào hoa, vừa nãy ánh mắt hưỡng lên trên, càng là phong tình vạn chủng, trong hốc mắt ngậm lấy nước mặt sinh lý, hồng hồng có vẻ hơi oan ức, liền thêm một vệt diễm tình ma mị.
“A…”
dương v*t phòng lớn ép vào miệng cậu, Bạch Dạ Thần trên dưới lay động đầu, dương v*t Hứa Phượng Lâm trong miệng cậu chậm chậm rút ra cắm vào, càng xuyên càng sâu, Bạch Dạ Thần tựa hồ cũng cảm thấy được cổ họng mình sắp bị làm thành hình dáng dương v*t.
Hứa Phượng Lâm vừa mới bắt đầu động tác rất cẩn thận, nhưng bên tai đều là tiếng nước Bạch Dạ Thần vì mình khẩu giao, kia động tĩnh trong căn phòng yên tĩnh lại hiện ra càng rõ ràng. Hắn vừa nghĩ tới người mình thichcs từ nhỏ đang vì mình làm vậy, sự tình hạ lưu phóng đãng, lại càng không kiềm chế được.
Động tác của hắn càng ngày càng lỗ mãng, hắn dùng lục ấn mặt Bạch Dạ Thần chôn ở hạ thể của mình, Bạch Dạ Thần hô hấp có chút không xong, khước từ đùi lớn của Bạch Dạ Thần, giãy dụa như vậy là thuốc thúc tình rất tốt.
Hứa Phượng Lâm gắt gao giữ chặt gáy của cậu, dùng sức thẳng thắn thoải mái làm trong miệng cậu, phảng phất như đang cưỡиɠ ɖâʍ. Hắn nắm chặt cằm Bạch Dạ Thần, khiến miệng cậu mở đến mức lớn nhất, góc độc cùng biến thành đường thẳng, từ trên xuống dưới làm miệng Bạch Dạ Thần.
Tiếng Bạch Dạ Thần nghẹn ngào cực kỳ êm tai, lúc thường người như vậy cao cao tại thương, vừa thanh lãnh lại hoàn mỹ, lại bị một nam nhân làm miệng, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện. Đem bông hoa cao linh bức thành kỹ nữa, thực sự là khiến người muốn ngừng mà không được.
Hứa Phượng Lâm dùng sức rút ra cắm vào, một lần đều phải làm đến cổ họng Bạch Dạ Thần, khoang miệng ướŧ áŧ nhúc nhích làm hắn sáng khoải đến tận xương, hắn dùng lúc bứt lên trước thêm một trăm lần, bắn vào trong miệng Bạch Dạ Thần.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc rót đầy miệng Bạch Dạ Thần, hắn không cho Bạch Dạ Thần phun ra, mà là ấn lại cằm làm cậu nuốt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từng luồng từng luồng thổi vào bởi vì quá nhiều, chảy từ khoé miệng cậu xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhơm nhớp đầy mặt.
Bạch Dạ Thần dường như vẫn còn ngại không đủ, liếʍ môi một cái, lấy ngón tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra cho vào miệng, lè lưỡi liếʍ khô sạch sẽ. Hứa Phượng Lâm vỗ vỗ khuôn mặt cậu, “Em thật tao.”
Bạch Dạ Thần trong miệng đều là mùi vị của Hứa Phượng Lâm, đây là lần thứ nhất cậu chủ động khẩu giao, cậu cũng xem qua AV, cùng từng bị Hứa Phượng Lâm cầu xin khẩu giao. Thời kỳ trưởng thành nam sinh tự lại cùng nhau, kia có thể không đúng cảm thấy hứng thú, nhưng cậu lại hoàn toàn không hiểu tại sao một người có thể làm loại sự tình dơ bẩn này cho người khác.
Thế nhưng cậu là cam tâm tình nguyện, bị Hứa Phượng Lâm như thế nào cậu đều nguyện ý.
Cậu quỳ gối trước mặt Hứa Phượng Lâm, như một kỹ nữ thấp hèn, làm loại sự tình hạ lưu này. Thậm chí còn vì Hứa Phượng Lâm thô bạo mà du͙© vọиɠ trở nên tăng vọt, dương v*t cậu cũng ngẩng đầu rất cao. Hứa Phượng Lâm lại làm cái miệng của cậu một chút, kɧoáı ©ảʍ gấp mấy lần phun trào.
Hứa Phượng Lâm sờ sờ tinh khí của cậu: “Thật ngoan, không cho bắn nha…”
Hứa Phượng Lâm vừa nói, một bên lột sạch Bạch Dạ Thần. Bạch Dạ Thần chỉ mặc một cái áo phông cùng một cái quần thể thao ngắn, dễ dàng cho Hứa Phượng Lâm thực hiện động tác, hắn dễ như ăn cháo mà cởi sạch tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Bạch Dạ Thần bày ra trước mặt mình.
Da dẻ Bạch Dạ Thần so với Hứa Phượng Lâm hoàn toàn là hai loại khác nhau, thân thể của cậu vừa trắng vừa non, thậm chí lông tóc đều rất ít. Tại kỳ thiếu niên, mấy thứ này khiến Bạch Dạ Thần có chút tự ti, ngại chính mình không đủ nam tính. Thế nhưng bây giờ lại tiện nghi cho Hứa Phượng Lâm, sờ lên cảm giác cực tốt, vừa trơn vừa mềm, nhưng là trứng gà vậy.
Hứa Phượng Lâm không nhịn được hôn lên cánh tay cậu, bụng dưới, cái rón, lại một đường hướng lên trên. đầu v* Bạch Dạ Thần là màu nâu nhạt, là loại nhạt màu, khéo léo đứng đó. Hứa Phượng Lâm tới gần, nhẹ nhàng liếʍ láp đầu ngực cậu, đem toàn bộ đều ngậm vào, cắn đầu v* hướng ra phía ngoài lôi kéo, đem đầu v* cắn vừa hồng vừa sung.
Bạch Dạ Thần khó nhịn mà rêи ɾỉ lên tiếng: “Ân a…. A Lâm, sờ sờ em… Sờ sở em…”
Hứa Phượng Lâm cười nhìn cậu, trong miệng ngậm đầu v* Bạch Dạ Thần, mơ hồ không rõ mà nói: “Tuân lệnh lão bà…”
Hứa Phượng Lâm nắm chặt dương v*t cậu tốt động, ngoài miệng cũng không buông tha, lưu lại trên người Bạch Dạ Thần những vết hồng hồng. Bạch Dạ Thần bị kí©h thí©ɧ càng khó nhịn, hai tay cậu khoác lên vai Hứa Phượng Lâm, rầm rì nói: “Muốn bắn… Muốn bắn…”
Hứa Phượng Lâm nở nụ cười ác: “Lần trước anh dạy em, nên nói thế nào?”
Bạch Dạ Thần cắn môi không lên tiếng, tay Hứa Phượng Lâm càng dùng sức, hắn dùng móng tay gảy mạnh lên mã mắt, làm cho Bạch Dạ Thần lên tiếng rêи ɾỉ. Bạch Dạ Thần nhận mệnh mà kêu lên: “Lão công, để em bắn, van anh…”
Hứa Phượng Lâm hôn khoé môi Bạch Dạ Thần: “Thật ngoan…”
Hắn tăng nhanh động tác trên tay, khiến Bạch Dạ Thần đạt tới cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tràn đầy một ay. Hắn tiện tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ Bạch Dạ Thần bôi lên rãnh đùi, ngón tay một đường hướng phía dưới, đưa đến miệng hậu huyệt.
Hứa Phượng Lâm lấy ngón tay tìm kiếm điểm mẫn cảm cảu Bạch Dạ Thần, chuẩn bị cẩn thận bên trong vách ruột cậu, hắn biết đến lúc này Bạch Dạ Thần khẳng định không dễ chịu, cho nên cẩn thận hơn, mãi đến tận hắn mò tới điểm nhô ra một chút. Hắn dùng lực kìm nơi đó, quả nhiên nghe được tiếng rêи ɾỉ của Bạch Dạ Thần, dương v*t vừa mới bắn qua một lần từ từ ngẩng đầu.
Bạch Dạ Thần mang theo tiếng khóc nức nở mà kêu lên: “Lão công, tiến vào… Làm ta…”
Mâu sắc
(màu sắc con ngươi)
Hứa Phượng Lâm đậm lên, hắn nhấc chăn Bạch Dạ Thần đặt lên vai, đỡ dương v*t chen vào một chút, vừa mới đi vào Bạch Dạ Thần đau đến mức mềm xuống. Hứa Phượng Lâm nắm tay cậu, cắm xuống đến cùng. Hai người cũng không hưởng thụ được, Bạch Dạ Thần quá đau, Hứa Phượng Lâm bị hậu huyệt cậu cắn đau. Hắn vỗ vỗ mông Bạch Dạ Thần: “Bảo bối, thả lỏng…”
Bạch Dạ Thần đau đến mức nước mắt sinh lý đều chảy xuống, cậu nỗ lực thả lỏng hậu huyệt, Hứa Phượng Lâm chậm chậm di chuyển, hướng điểm mẫn cảm của cậu va chạm. Từ từ đến lúc Bạch Dạ Thần cảm nhận được, Hứa Phượng Lâm liền thẳng thắn thoải mái làm, hắn mỗi lần tiếng vào đều giống như muốn đem dương v*t nhét hoàn toàn vào thân thể Bạch Dạ Thần.
Bạch Dạ Thần bị làm cả người nhũn ra, nước mắt như nước sông không ngừng chảy, Hứa Phượng Lâm lo lắng có phải quá đau, đem cậu ôm vào ngực, xoa xoa sau lưng cậu.
“Bảo bối, em sao vậy? Đau không?”
Bạch Dạ Thần lắc đầu một cái: “Không phải…”
Hứa Phượng Lâm dừng lại động tác rút ra cắm vào: “Vậy làm sao?”
Bạch Dạ Thần ôm chặt Hứa Phượng Lâm, thút thít nói rằng: “Anh là của em… Lần này triệt để là của em rồi…”
Hứa Phượng Lâm cười ghé vào lỗ tai cậu nói: “Bắt đầu từ ngày anh gặp em, anh đã là của em rồi.”
Dứt lời liền lại bắt đầu di chuyển, hiện tại hắn ở trong cơ thể Bạch Dạ Thần rút ra cắm vào, bên trong gian phòng tràn ngập âm thanh nhóp nhép cắm rút cùng tiếng khóc của Bạch Dạ Thần, hiện ra dâʍ ɭσạи cùng khốc liệt. dương v*t Bạch Dạ Thần bị Hứa Phượng Lâm nắm trong tay, một bên thao lộng, một bên tuốt tinh khí của Bạch Dạ Thần. Rốt cục đang dùng lực thao lộng sau một trăm lần, hai người đồng thời đạt cao trào.
Kɧoáı ©ảʍ sau bắn tinh lan khắp toàn thân, hai người thở hổn hển ôm nhau, dương v*t Hứa Phượng Lâm vẫn chôn trong cơ thể Bạch Dạ Thần không ra.
Qua chốc lát, Bạch Dạ Thần đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh… Tại sao anh lại…?”
Hứa Phượng Lâm liếʍ liếʍ mặt Bạch Dạ Thần: “Ha, còn chưa nghiên cứu triệt để, tiếp tục đi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Đoạn Ngắn Đoạn Trích Nhật Ký Mối Tình Đầu
- Chương 21