Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoán Mệnh

Chương 8

« Chương Trước
"... Cảm ơn tổ tông ông nội.” Vận hạn phá tài này cậu đã dự đoán từ đầu tháng rồi, và dường như đã ứng nghiệm ngay với vị tổ tông này. Dương Nhất Lạc lén liếc nhìn Dương Kỷ Thanh, sau đó tự đập đầu một cái - không đúng, đã gọi là tiêu tiền cho tổ tông ông nội thì sao có thể coi là hạn phá tài được chứ? Hơn nữa, chỉ mất có một khoản tiền taxi và một suất đồ ăn thôi, đó là điều nên làm mà.

Nhà trọ của Dương Nhất Lạc chỉ có một phòng ngủ, cậu rất ngoan ngoãn nhường phòng đó cho Dương Kỷ Thanh, còn mình thì chuyển ra phòng khách ngủ. Sau đó, cậu đi ra ngoài một lúc, tranh thủ lúc cửa hàng chưa đóng cửa, mua cho Dương Kỷ Thanh hai bộ quần áo, một đôi giày và một chiếc điện thoại dành cho người già.

Dưới sự hướng dẫn của Dương Nhất Lạc, Dương Kỷ Thanh tắm nước nóng, sấy khô tóc rồi mới vào phòng nằm xuống. Dương Nhất Lạc đã chuẩn bị giường rất êm ái, nhưng có lẽ vì đã ngủ quá lâu trong quan tài, Dương Kỷ Thanh không dễ dàng đi vào giấc ngủ. Mãi đến nửa đêm anh mới mơ màng ngủ được. Ngủ muộn, sáng hôm sau thức dậy cũng muộn theo. Khi Dương Kỷ Thanh thay đồ mà Dương Nhất Lạc mua cho, bước ra khỏi phòng thì Dương Nhất Lạc đã ra ngoài đi làm, để lại một phần bữa sáng trong bếp và một tờ giấy nhắn rằng nếu có việc gì thì gọi điện cho cậu.

“Đúng là đứa cháu hiếu thảo.” Dương Kỷ Thanh đặt tờ giấy xuống, ăn xong bữa sáng rồi đi một vòng trong phòng khách, sau đó mang theo chiếc điện thoại người già mà Dương Nhất Lạc mua ra ngoài.

Ngày hôm đó trời nắng, mặt đất ướt nhẹp sau trận mưa đã khô gần hết. Dương Kỷ Thanh bước chậm rãi trên đường, nhìn quanh cảnh vật hai bên hoàn toàn xa lạ. Những tòa nhà kỳ lạ, con đường phẳng lì, xe sắt cùng những biển hiệu chữ giản thể và nhiều thứ khác mà anh không thể nhận ra đều không có trong thời đại mà anh từng sống. Bốn trăm năm biến đổi của thời đại, không dễ dàng để thích nghi như anh đã tưởng. Nhưng điều anh có thể làm là cố gắng thích nghi. Anh cần tìm hiểu rõ nguyên nhân vì sao mình bật dậy từ trong quan tài, nếu không nhanh chóng quen với thời đại này, nhiều việc sẽ không thể bắt đầu được.

Gần trưa, Dương Kỷ Thanh đi vào một con hẻm cũ yên tĩnh. Con đường lát đá, tường xây gạch xám. Phía sau bức tường là những căn nhà dân, cây hòe trong sân vươn ra khỏi tường, tô điểm thêm sắc xanh cho con hẻm xám xịt.

Dương Kỷ Thanh thong thả đi đến sâu trong hẻm, dừng lại trước một cánh cửa có phong cách cổ điển. Cánh cửa sơn đỏ, vòng tay sư tử bằng đồng, bên ngoài có hai con sư tử đá nhỏ, phía trên treo đèn l*иg, trên cổng treo biển hiệu, chính giữa là dòng chữ vàng "Sơn Vị Cư", bên cạnh là dòng chữ nhỏ "Nhà Hàng Món Ăn Gia Đình". Phong cách trang trí cổ xưa này khiến Dương Kỷ Thanh cảm thấy có chút thân thuộc, sau khi suy nghĩ một chút, anh quyết định bước vào.

Hai nhân viên phục vụ đang nói chuyện nhỏ với nhau trong phòng tiếp khách, ngẩng đầu lên thì thấy một chàng trai trẻ có dung mạo tuyệt đẹp bước vào. Họ sững sờ một lát rồi mới phản ứng, nở nụ cười nhiệt tình chào đón.

“Chào mừng quý khách đến với Sơn Vị Cư. Thưa anh, anh đi bao nhiêu người?"

"Một mình.”

"Anh muốn ngồi ở sảnh hay phòng riêng?"

"Sảnh.” Sảnh có lẽ rẻ hơn phòng riêng, cậu cháu nhỏ của anh trông không giống người có nhiều tiền, nên phải giúp cậu tiết kiệm chút.
« Chương Trước