Chương 7

Dương Nhất Lạc nhìn kỹ lại, phát hiện ra mình thực sự đã tính sai, quẻ này vẫn cho thấy người trước mặt là Dương Kỷ Thanh.

"Haizz...” Dương Kỷ Thanh thở dài, xem ra cậu thanh niên tóc vàng nhà họ Dương chưa học tốt kỹ nghệ gia truyền, quẻ đơn giản như thế mà cũng tính sai được.

"Tôi , tôi sẽ bói lại lần nữa...” Dương Nhất Lạc không cam tâm, lấy một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên bàn trà và bắt đầu bói lại.

“Cậu cứ tiếp tục đi.” Vừa dứt lời, Dương Kỷ Thanh phát hiện chiếc TV trên tường đối diện sáng lên. Dương Kỷ Thanh lập tức không còn để ý đến Dương Nhất Lạc nữa, hứng thú dõi mắt vào màn hình.

Khi bản tin thời sự phát đến giữa chừng, đồ ăn Dương Nhất Lạc đặt cũng được giao tới. Dương Kỷ Thanh liếc nhìn Dương Nhất Lạc đang tập trung vào việc bói toán, bèn đứng dậy ra ngoài lấy đồ ăn. Trong tiếng phát tin thời sự và tiếng Dương Nhất Lạc lẩm bẩm bói toán lần này đến lần khác, anh ung dung ăn sạch bữa ăn rồi thoải mái dựa vào sofa, ngước mắt nhìn Dương Nhất Lạc với ánh mắt vô hồn. Chú gà nhỏ đầy quyết tâm giờ đây trở thành một chú gà ủ rũ, xơ xác.

“Thế nào rồi?” Dương Kỷ Thanh mỉm cười hỏi.

"Tổ sư gia!” Dương Nhất Lạc ngẩn ra, rồi bỗng dưng quỳ xuống trước mặt Dương Kỷ Thanh.

Nhà họ Dương nổi tiếng với khả năng bói toán, họ có niềm tin mãnh liệt vào kỹ nghệ của mình. Đôi khi, họ tin vào quẻ tượng của mình hơn là những gì mắt thấy tai nghe. Dương Nhất Lạc, dù chưa thành thạo hết các kỹ năng bói toán, nhưng với những câu hỏi đúng sai đơn giản như thế này, cậu rất ít khi sai. Gần một giờ bói đi bói lại, tất cả các quẻ đều cho thấy người trước mặt chính là Dương Kỷ Thanh, điều này chỉ có thể chứng minh rằng đối phương thực sự là Dương Kỷ Thanh.

"Sao gọi là tổ sư gia?” Dương Kỷ Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Tuy sư phụ nhận nuôi con, nhưng chỉ coi con là đệ tử..."

"Nhưng tên của cậu đã được ghi vào gia phả nhà họ Dương rồi đúng không.” Nếu tên của Dương Nhất Lạc chưa được ghi vào gia phả nhà họ Dương, quẻ tượng sẽ không dẫn anh tìm đến cậu, Dương Kỷ Thanh nghiêm túc nói: "Theo quy tắc tổ tiên, đã vào gia phả nhà họ Dương thì là người nhà họ Dương. Sư phụ cậu đã để cậu vào gia phả, tức là coi cậu không khác gì con ruột. Cậu không nên gọi tôi là tổ sư gia, mà gọi là tổ tông ông nội mới đúng.”

“Tổ tông ông nội!” Dương Nhất Lạc nhìn Dương Kỷ Thanh, mắt đỏ hoe. Sư phụ cậu mất đã nhiều năm, cậu thực sự cảm nhận được rằng sư phụ coi cậu như con, nhưng chưa từng nghe ông nói ra. Đây là lần đầu tiên có người khẳng định chắc chắn như vậy với cậu, mà lại là Dương Kỷ Thanh, điều này khiến lòng cậu không khỏi xúc động.

"Đúng rồi, cậu tên là gì?”

"Dương Nhất Lạc.”

"Ừ, lần đầu gặp mặt, tôi là bậc trưởng bối, đáng ra nên có quà gặp mặt cho cậu. Nhưng tôi vừa ra khỏi quan tài, cũng không có gì thích hợp để tặng. Trước tiên, để tôi xem vận mệnh của cậu đã.” Ánh mắt Dương Kỷ Thanh dừng lại trên gương mặt Dương Nhất Lạc một lát, rồi nói: "Cháu nhỏ, nhìn tướng mạo của cậu, gần đây cậu có hạn phá tài liên miên, cần phải chú ý nhiều hơn.”