Dương Kỷ Thanh: "..."
Nhìn dáng vẻ run rẩy nhưng vẫn tỏ ra muốn trừ yêu diệt ma này, có vẻ người này không nhận ra thân phận của anh, mà là coi anh là tà vật, dẫn anh vào hẻm để trừ khử.
Dương Kỷ Thanh nhìn Dương Nhất Lạc từ trên xuống dưới - dáng người không cao, gầy gò, mặt búng ra sữa, nhưng lại để một mái tóc vàng xấu xí, rất khó coi. Hơn nữa, gan cũng nhỏ, xem ra thiên phú bói toán cũng không tốt - người có thiên phú trong bói toán thường trực giác rất nhạy bén, không thể nhận nhầm tổ tiên là tà vật như vậy được.
Là con cháu nhà họ Dương, thật sự không ra dáng, nhưng - so với một số hậu bối trong gia tộc mà anh từng dạy dỗ, đứa nhóc này tính cách còn có chút thú vị, dù sợ hãi nhưng vẫn muốn trừ khử "tà vật" như anh.
Dương Kỷ Thanh quyết định trêu đùa cậu.
"Tôi là cái gì... ừm, cương thi đi. Nghe nói máu thịt của pháp sư trẻ tuổi là ngon nhất, đã tự dâng đến miệng, tôi không khách khí nữa." Dương Kỷ Thanh cười quỷ dị, vung tay áo dài, bước nhanh về phía Dương Nhất Lạc.
"Á á á á á - anh đừng qua đây!"
Dương Nhất Lạc hoảng loạn ném một xấp bùa giấy về phía Dương Kỷ Thanh, nhưng bùa giấy chỉ nhẹ nhàng lướt qua vạt áo của Dương Kỷ Thanh, nhanh chóng rơi xuống đất, bị nước mưa làm ướt, hoàn toàn vô dụng.
Đây là cương thi đời nào vậy?! Mạnh như thế?! Dương Nhất Lạc hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
Nhưng với đôi chân ngắn hơn hẳn Dương Kỷ Thanh, Dương Nhất Lạc làm sao chạy thoát? Dương Kỷ Thanh chỉ cần chạy nhanh một chút đã đuổi kịp, từ phía sau dùng một tay khóa chặt cổ cậu.
"Á á á á á - " Dương Nhất Lạc giật lấy bùa hộ thân trên cổ, vung tay loạn xạ, đập lên ngực Dương Kỷ Thanh.
Dương Nhất Lạc đập xong lá bùa, lập tức thấy nhẹ nhõm, quay đầu nhìn “cương thi” phía sau, ngay sau đó mở to mắt kinh ngạc: “Sao anh không sao?!”
Dương Kỷ Thanh cúi đầu, lấy bùa hộ thân mà Dương Nhất Lạc đập lên ngực anh ra.
Lá bùa hộ thân là một miếng giấy nhỏ màu vàng, được bọc trong túi nhựa trong suốt, một mặt viết đầy chữ mực đen, mặt kia viết đầy chữ mực đỏ.
Dương Kỷ Thanh nhướng mày: "Chữ mực đen là kinh Phật siêu độ vong linh, chữ mực đỏ là chú kinh trừ tà, lá bùa này không tệ."
Dương Nhất Lạc gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, bùa này rất lợi hại! Nó do thánh tăng mười đời làm ra, dù là ác quỷ ngàn năm chạm vào cũng không thoát được, nhưng - tại sao không có tác dụng với anh?"
Dương Kỷ Thanh trả lại bùa hộ thân cho Dương Nhất Lạc, "Vì tôi là tổ tiên của cậu, tên là Dương Kỷ Thanh."
Trong gia phả nhà họ Dương quả thực có một vị tổ tiên tên là Dương Kỷ Thanh, Dương Nhất Lạc có ấn tượng sâu sắc về điều này, lập tức kinh ngạc đến nỗi bị đổi giọng, "Anh chưa chết?! Anh sống được hơn 400 năm sao?!"
Dương Kỷ Thanh vỗ một cái lên đầu Dương Nhất Lạc, "Nghĩ cái gì vậy? Cậu đã thấy ai sống được 400 năm chưa? tôi đương nhiên đã chết, chỉ là không cẩn thận tái sinh thôi."
Dương Nhất Lạc: "Hả?"
Dương Kỷ Thanh: "Tiếng gà kêu* khá đấy, nhưng đó không phải lý do chính đáng để cậu để tổ tiên đứng đây dầm mưa - nhà cậu ở đâu?"
Tiếng gà kêu*: vì từ “hả” trong tiếng Trung đọc giống như tiếng gà kêu , nên Dương Ky Thanh mới nói như thế.