Chương 59: Bàn Giao Trang Viên, Còn Có Thể Mua Chiếc Xe.

"Lần này tôi đến là vì nghe nói thực lực của đại sư hơn người. Cuộc sống gần đây của tôi có gặp một số khó khăn, muốn tìm đại sư hóa giải." Dương Văn Sơn nói.

"Ngồi đi!"

Tần Dược khoát tay, để người ta ngồi xuống, pha trà đãi khách.

Tần Dược nhìn về phía Dương Văn Sơn, tài vận của đối phương như rồng, thậm chí còn mạnh hơn cả Trình Tướng Quốc. Đừng nhìn hiện tại sa sút, nhưng mà mười năm trước ông ta chính là tồn tại giàu nhất Hàng Châu, lúc đó công ty mà lên sàn thì giá trị thị trường cũng phải là 30 triệu.

Đương nhiên, đó là mười năm trước, không thể so được với hiện tại.

Kết quả, ba năm trước, bỗng nhiên ngã xuống vào một ngày, giá trị thị trường bốc hơi hơn 29 tỷ, có khoảng hơn 3000 chủ nợ đến đòi nợ, còn sai người đánh nhau.

Đương nhiên, đây chỉ là lời nói từ phía của Tằng Cường.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Công ty thất bại, người ông chủ như ông ấy cùng lắm thì không làm nữa, dù sau thì bản thân mình vẫn là người có tiền.

Hiện tại công ty đã gây dựng hoàn tất, Dương Văn Sơn còn muốn đông sơn tái khởi lại là chuyện khó càng thêm khó.

Nhưng mà, Tần Dược ẩn ẩn thấy được một loại cảnh tượng khác.

Tuổi thọ của Dương Văn Sơn thế mà lại vô cùng ngắn.

Đồng thời, còn có một loại bệnh tật bao trùm lên người của đối phương.

Đây là hiện tượng mắc bệnh nan y!

Tần Dược xoa xoa tay, không biết nên mở miệng như thế nào.

Nghĩ một lúc, Tần Dược nói: "Mệnh cách mấy năm trước của ông chủ Dương không tốt, cộng với phong thủy của ngôi nhà bị xúc tác, cục diện phát triển mạnh mẽ, không có cách nào thu thập."

Dương Văn Sơn cũng cảm khái một câu, "Không sai!"

Mấy năm trước, ông sao không phải là người phát triển mạnh mẽ đây?

Từ người giàu nhất biến thành người nghèo nhất.

"Tôi chủ yếu là muốn xem chuyện của sau này một chút, xem có thể có chỗ nào có thể thay đổi được hay không." Dương Văn Sơn hiện tại vẫn chưa hết hi vọng về sự nghiệp của mình đâu!

Tần Dược nói: "Bán trang viên đi sẽ có thể làm dịu loại tình huống này, hơn nữa vận mệnh của một người cũng sẽ có sự thay đổi dựa theo những sự lựa chọn khác nhau."

"Nhưng mà bây giờ, ông chủ Dương nên kiểm tra thân thể một chút trước, tình huống hiện tại của ông không được tốt lắm!"

Dương Văn Sơn sững sờ.

Lời này là có ý gì?

Tần Dược nói: "Nếu không, hôm nay ông chủ Dương đi bệnh viện kiểm tra một chút? Chủ yếu là kiểm tra tuyến tuỵ một chút!"

"A! Rất nghiêm trọng sao?"

Tần Dược gật đầu.

"Ăn ngay nói thật, dựa theo tiến độ, Dương tổng chỉ còn lại một năm thọ mệnh."

Sắc mặt của Dương Văn Sơn lập tức thay đổi.

Nửa năm thọ mệnh, ai có thể tiếp nhận được chuyện này?

Dương Văn Sơn cũng không tiếp nhận được.

"Tần đại sư, có phải là đã nhìn lầm rồi hay không!"

Tằng Cường nghe nói như thế, lập tức không vui. Tuy Dương Văn Sơn là phú hào, bản thân ông không thể so được với Dương Văn Sơn, nhưng mà ông tin tưởng Tần Dược.

Tần Dược nói đương nhiên là đúng.

Một người sắp phải chết, Tằng Cường sợ cái gì chứ.

"Ông chủ Dương, nếu như ông không tin thì cứ nghe theo Tần đại sư, đi bệnh viện kiểm tra một chút, xác định bệnh tình một chút. Hơn nữa, ở chỗ của Tần đại sư còn có Kiện Khí Phù, có lẽ còn có thể cứu ông một mạng. Nếu như ông không tin thì hôm nay chúng ta chỉ nói chuyện mua bán là được, ông không phải muốn bán trang viên sao? Nếu không, chúng ta nói chuyện bán trang viên trước."

"Chuyện này. . ." Dương Văn Sơn hiện tại cũng ngồi không yên.

"Vậy, tôi sẽ đi bệnh viện kiểm tra trước!"

"Có thể, nhớ trả tiền quẻ đấy, 500 tệ, quét mã là được!"

Tần Dược chỉ vào mã QR.

Dương Văn Sơn dở khóc dở cười, đã đến lúc nào rồi, thế mà còn muốn 500 tệ.

Chỉ là ông cũng hiểu đây là quy củ, đoán mệnh nhất định phải trả thù lao, nếu không sẽ tạo thành một ít nghiệp báo đối với người đoán mệnh.

Ông cũng không dám không trả, sau đó quét mã QR, trực tiếp chuyển 5000 qua.

500 không xứng với thân phận của ông.

Tần Dược cũng cảm thấy bất đắc dĩ, tốc độ xài tiền như này của Dương Văn Sơn còn không phải là rủi ro sao?

Sau đó, Dương Văn Sơn rời đi.

Tằng Cường không đi, mà chính là chọn hai ngọc phù loại pha lê rồi chuyển khoản cho Tần Dược.

Cả ngày hôm nay, Tần Dược thu được hơn 20 triệu.

Lần này, ngoại trừ tiền mua trang viên, Tần Dược còn có thể mua được chiếc xe.

Nhìn sắc trời một chút, mới một giờ chiều mà thôi, người muốn tới mua ngọc phù đều đã tới, Tần Dược thay quần áo khác, đóng cửa tiệm.

Vừa lúc, cách chỗ bọn họ không xa có một trung tâm triển lãm tiêu thụ đang cử hành triển lãm xe sang trọng.

Xem ra hôm nay có thể mua xe.

Tần Dược cười một tiếng, đón xe đi đến đó.

. . .

Cùng lúc đó, Dương Văn Sơn cũng nhanh chóng chạy tới một bệnh viện tư nhân hào hoa tại Phủ Điền, viện trưởng tự mình nghênh đón, hỏi thăm tình huống của Dương Văn Sơn.

"Giúp tôi kiểm tra tuyến tụy một chút!"

"Là tuyến tụy không thoải mái sao?"

Thật ra Dương Văn Sơn không có cảm giác gì trên phương diện này, nhưng mà Tần Dược nói ông còn có nửa năm thọ mệnh, còn có thể là cái gì?

Ung thư!

"Không có, nhưng mà sắp xếp cho tôi một đợt kiểm tra toàn diện, cái gì cũng đều kiểm tra một chút, hiểu không?"

Tuy không hiểu Dương Văn Sơn muốn làm gì, nhưng mà khách hàng là Thượng Đế.

Viện trưởng sắp xếp cho Dương Văn Sơn một đợt kiểm tra toàn diện.

Trọng điểm là tuyến tụy.

Không bao lâu sau liền có kết quả!

Ung thư tuyến tụy, giai đoạn cuối.

Di căn từ lá gan.

Nếu như phát triển nhanh, có lẽ chỉ có tuổi thọ từ hai tháng đến nửa năm.

Lần này, Dương Văn Sơn đột nhiên bị choáng và ngất đi.

"Không tốt, nhanh đưa đến phòng cấp cứu."

Dịch: MBMH Translate