Chương 57: Tính Cách Ngoan Cố, Mệnh Là Như Thế.

Thanh âm này thật sự là có chút lớn, thậm chí cũng có chút chói tai, khiến mọi người chung quanh đều quay qua nhìn người phụ nữ này. Con trai Hà Mỹ Cầm trong lòng lộp bộp một tiếng.

Lại tới.

Bộ dạng này của mẹ hắn, hắn thật sự quá hiểu.

Đoán chừng lần này lại phải mất mặt rồi.

Mà người nhà của Trình Tướng Quốc cũng nhìn về phía người phụ nữ có phản ứng này, cũng hiểu rõ ra.

Người phụ nữ này, cùng với bọn họ không phải người cùng một giai cấp.

Dưới cái nhìn của bọn họ, 100 vạn, mua một đồ vật có thể giữ được tính mạng của mình, thật sự là quá đáng giá.

Huống chi, khối ngọc này còn có công năng tự mình chữa trị.

Cái này làm truyền gia chi bảo rất được.

Thế nhưng mà ở trong thế giới của Hà Mỹ Cầm, 100 vạn, chỉ sợ sẽ là cướp bóc.

"Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút đi, đại sư còn đang vẽ bùa đấy!"

"Không phải, ngọc này là 100 vạn đấy!" Hà Mỹ Cầm trợn tròn tròng mắt.

Tần Dược lúc này bị thu bút, phía trên tờ giấy dần hiện ra, có một tia linh khí của hắn, đồng thời chủ yếu là văn tự ở phía trên.

Chỉ có Quỷ thể mới có thể xem hiểu, phía trên viết Hà Mỹ Cầm mạo phạm tên của người kia, cho nên thứ này, nhất định phải do hắn viết.

Hơn nữa, Hà Mỹ Cầm mặc dù là mạo phạm người ta, nhưng mà Tần Dược không thể để cho Hà Mỹ Cầm biết tên của đối phương được.

Vì cái gì ư?

Đương nhiên là bởi vì, sau khi viết, trong nội tâm cô ta sẽ nghĩ tới, thậm chí ngoài miệng sẽ nói ra, dễ dàng kêu gọi đối phương tới.

Với tính cách này của Hà Mỹ Cầm.

Không chừng lại bị quỷ quấn thân.

Cho nên Tần Dược chỉ viết một cái dẫn tử, sau đó để Hà Mỹ Cầm đốt thế là được.

"Cái này cô cất kỹ, về sau nhớ kỹ mua nhang đèn, tiền giấy, cống phẩm, lúc đốt nhớ phải xin lỗi."

"Được được được, cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư."

Sau đó, con trai Hà Mỹ Cầm liên tục gật đầu.

Hà Mỹ Cầm lúc này lại gần, hỏi thăm Tần Dược: "Đại sư, ngọc phù của anh, thật sự bán một trăm vạn sao? Hiệu quả mạnh như vậy, có thể bán rẻ hơn một chút không?"

"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, mẹ có hỏi cũng mua không nổi."

Hà Mỹ Cầm ngượng ngùng.

Lúc này cô cũng chú ý tới, vừa rồi hình như lại làm mất mặt nữa rồi.

Đặc biệt là xung quanh còn có những người kia, nhìn kỹ lại, trên người nam nữ đều mặc đồ hiệu xa hoa.

Cái khác cô không biết, nhưng mà mấy người phụ nữ trung niên kia, bảo dưỡng rất tốt, trên tay còn đeo vòng ngọc hoặc là nhẫn đều lập loè tỏa sáng.

Càng đừng đề cập đến những cái túi kia.

Chỉ cần phụ nữ có chút điều kiện, đều sẽ nhận biết được túi đó.

Đó đều là những đồ xa xỉ mà cô không dám tưởng tượng tới.

Trong lúc nhất thời, Hà Mỹ Cầm cũng có chút tự bế.

Tần Dược nói: "Đích thực có một số phù sẽ rẻ hơn, với tình huống hiện tại của cô, có thể cầm một tờ phù Kiện Khí, hoặc là phù xua đuổi xui xẻo, nhưng mà tác dụng của lá phù chỉ có một năm, giá trị cũng không thấp, phù Kiện Khí 20000 một tờ, phù xua đuổi xui xẻo rẻ hơn, 5000."

Tổng cộng 2.5 vạn.

Đối gia đình bình thường mà nói, cũng không tính là số tiền nhỏ.

Con trai Hà Mỹ Cầm một mặt đau lòng, nghĩ thầm mẹ hắn nếu không nói chuyện thì tốt biết bao nhiêu, bây giờ đại sư người ta cũng đã mở miệng, có thể không mua sao?

Nhưng mà Tần Dược nhìn thấy vẻ mặt của người tuổi trẻ, vội vàng nói: "Không mua cũng không sao, dựa theo điều tôi nói mà làm liền tốt. Người trẻ tuổi, phải dũng cảm thừa nhận chỗ khó xử, nếu không bản thân sẽ phải chịu cực khổ."

Người thanh niên này nghe xong, chỉ cảm thấy Tần Dược quả thực đã nói trúng đến tâm tư của hắn.

Nhưng mà lúc này, Hà Mỹ Cầm lại cảm thấy không vui.

"Mua, chính tôi lấy."

Cô khinh bỉ nhìn liếc mắt nhìn con của mình, nói: "Nuôi con có tác dụng gì chứ, chút tiền ấy cũng không bỏ ra được, thật không hiếu thuận mà, mẹ con cũng đã như vậy rồi, 2.5 vạn cũng cầm không ra được."

Chủ yếu là, bà không muốn để cho người khác xem thường mình, đặc biệt là khi nhìn đến những ánh mắt của mấy người kia, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Nhưng cũng chỉ là lòng tự trọng nhỏ nhoi.

Tần Dược nhìn Hà Mỹ Cầm, lại nhìn con trai bà ta, trong lòng có một chút thương hại.

Chàng trai này cũng là số khổ, khi có người mẹ như này.

Nhưng là tính của người già cũng đã thành thói quen, cũng không có khả năng thay đổi được.

Tần Dược giúp Hà Mỹ Cầm đem phù Kiện Khí cùng với phù xua đuổi xui xẻo gấp gọn lại, đặt ở trong túi gấm, để cho đối phương cất kỹ ở trên người.

Mà sau khi đối phương cầm hai tấm phù này, xúi quẩy ở trên đỉnh đầu cũng ngay lập tức tản đi hơn phân nửa.

Nhưng mà vẫn còn có xúi quẩy, ngoan cố lưu lại ở phía trên.

Tần Dược có thể nhìn thấy, coi như hôm nay Hà Mỹ Cầm dựa theo phương pháp của Tần Dược làm, bà cũng chỉ là giải quyết được chuyện trước mắt.

Về sau bởi vì mồm mép mà đắc tội với người ta.

Nói cho cùng.

Mệnh là như thế.

Mà lúc này, nhìn thấy Tần Dược đã giúp xong, Trình Tướng Quốc mang người tới, lập tức xông tới.

"Tần đại sư, nhà chúng tôi chọn bốn cái ngọc bài này, anh nhìn một chút, còn cần anh giúp đỡ tích máu nhận chủ một chút không."

"Được!"

Tần Dược linh khí hơi hơi đâm một cái, giúp những người này đem ngọc phù tích máu nhận chủ.

Máu tươi nhỏ ở phía trên ngọc phù, sau đó sáp nhập vào bên trong, biến mất không thấy gì nữa.

Ngọc phù này, bị bọn họ nghiêm túc đeo ở trên cổ.

Hà Mỹ Cầm cùng con trai bà, nhìn đến ngẩn người.

Dịch: MBMH Translate