Chương 51: Trấn Sơn Thạch, Quá Tam Ba Bận.

Nhưng mà, Tần Dược cũng phát hiện ra một vấn đề khác. Theo lý thuyết, Hàng Thị cũng không nằm trong vùng động đất, nhưng mà nơi này đã là vùng ngoại thành của Hàng Thị, có một dải địa chấn rất nhỏ, tuy nhiên lại cách rất xa.

Nhưng mà mỗi lần xảy ra động đất, cảm giác chấn động lại vô cùng mãnh liệt.

Cảm giác lay động vài cái thì vẫn phải có.

"Nơi này, cần một khối Trấn Sơn Thạch."

Tần Dược nói.

"Ồ? Tần đại sư, vậy làm thế nào mới tìm được Trấn Sơn Thạch này đây? Trong cửa hàng của đại sư có không?"

Tần Dược lắc đầu.

"Cần ngọc thạch, nhưng mà chất nước có thể không cần quá tốt, thậm chí chúng ta có thể trực tiếp mua nguyên thạch (đá thô). Anh biết người nào bán ngọc không?"

Tần Dược hỏi.

Nếu như Tằng Cường biết thì Tần Dược đương nhiên là không cần lo lắng nhiều.

Nếu như không biết, Tần Dược có thể giới thiệu ông chủ của Ngọc Thiện Duyên.

Nhưng mà khoan hãy nói.

Tằng Cường thật sự có quen biết.

“Quen một người, hơn nữa chỗ đó còn bán đổ thạch, vô cùng lớn."

"Vậy được, đi xem một chút đi."

"Được."

Tằng Cường để tài xế lái xe, ba người cùng đến phòng làm việc của đối phương.

Cửa hàng này nhìn qua thì nhỏ hơn Ngọc Thiện Duyên nhiều, nhưng mà sân sau lại rất lớn, thậm chí còn có cả mấy nhà kho, nhà xưởng.

Rất hiển nhiên, đối phương cũng là người buôn bán.

Tần Dược nhìn thấy nguyên thạch chồng chất như núi, cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Không bao lâu sau, ông chủ cũng đi ra.

"Ông chủ Tằng, đúng là hiếm thấy nha, đến chơi đá sao?"

Ông chủ với chiều cao thấp, nhưng mà bắp thịt rắn chắc đi ra.

"Tôi giới thiệu một chút, vị này là Tần đại sư, vị này là Tạ Luật, ông chủ Tạ."

Tạ Luật nhìn về phía Tần Dược, trong mắt bỗng lóe lên chút ánh sáng, chỉ cảm thấy khí chất của người trẻ tuổi trước mắt này quá mức xuất trần.

Rất không giống nhau.

"Tần đại sư, chào ngài chào ngài!"

Chẳng lẽ là đại sư đổ thạch? Đến chỗ của mình để xem đổ thạch?

Trong lòng của Tạ Luật cảm thấy rất tò mò, nhưng mà cũng không hỏi nhiều.

"Ông chủ Tạ, xin chào."

Hai người bắt tay.

"Muốn xem loại nguyên thạch gì, có cần tôi giới thiệu cho cậu một chút hay không?"

Tần Dược nói: "Có tảng đá nào lớn hay không, chúng tôi muốn xem một chút?"

"Có, khẳng định có, vừa mới đổ thạch xong, mười loại lớn thì không chắc, nhưng tảng đá lớn đều không tệ."

Tạ Luật mang bọn họ tiến về phía nhà kho, trong này quả nhiên có một ít tảng đá lớn, thậm chí bên ngoài còn hiện lên ánh sáng xanh biếc, nhìn qua rất dọa người.

Trong ánh mắt của Tần Dược tụ tập linh khí, rất nhanh liền nhìn thấy tình huống bên trong của đám nguyên thạch trước mắt, thậm chí bên trong còn có một cái khiến cho hắn vô cùng vui mừng.

Không nghĩ tới còn có thể gặp phải loại cực phẩm này.

Nhưng mà hắn cũng không nói ra miệng, mà là chỉ vào một đống tảng đá rồi hỏi: "Mấy tảng đá này đều bán thế nào?"

Tạ Luật nói: "Tảng đá kia tôi lấy về với giá 800 ngàn, nếu như cậu, tôi cũng không kiếm lời của cậu bao nhiêu, 1 triệu."

1 triệu này cũng không phải là tiền tệ, mà chính là một loại hoa tệ.

"Khối này thì 2 triệu!"

"Khối này là 1 triệu 3."

Giá cả chênh lệch rất nhiều, trong đó có một khối, Tạ Luật ra giá là 5 triệu.

Nhưng mà Tần Dược biết, bên trong khối 5 triệu kia không có cái gì cả.

Bệnh thiếu máu.

Nhưng mà có một cái rất phù hợp với giá mà Tần Dược muốn.

"Khối này có thể!"

Báo giá 1 triệu, nặng 2 tấn, đây chính là tảng đá 2000 kg.

Đương nhiên, say khi mở ra, bên trong có thể không phải đều là phỉ thúy.

Đồng thời, chất nước cũng không được khá lắm, chỉ là loại đậu mà thôi.

Nhưng mà đây chính là ngọc thạch, ngọc lớn, có thể chịu tải linh khí.

"Vậy thì lấy khối này."

Tằng Cường cũng không nói hai lời, trực tiếp đồng ý.

Hay lắm.

Tạ Luật còn chưa thấy qua người nào sảng khoái như vậy.

Phải biết rằng, tuy rằng anh ta mang tảng đá trở về.

Nhưng mà bởi vì mạo hiểm quá lớn, cho nên vẫn luôn không mở ra.

Hiện tại chuyển tay, kiếm lời chút phí thủ tục, cũng không tệ.

Mạo hiểm trong chuyện này thật sự là quá lớn.

Một đao nghèo, một đao giàu, một đao vải bố.

Không phải người làm nghề lâu năm thì tuyệt đối không nên đặt chân vào, cho dù có đổ thạch thì cũng chỉ nên tham gia náo nhiệt thôi.

Sau đó, Tằng Cường chuyển khoản tại chỗ cho đối phương, hoàn thành giao dịch, tảng đá kia hoàn toàn thuộc về Tằng Cường.

"Ông chủ Tằng có muốn mở táng đá kia ở chỗ của tôi luôn hay không? Không tính tiền công của anh, tôi cũng muốn nhìn một chút, tôi bán tảng đá kia rốt cuộc là thua lỗ hay là kiếm lời."

Tằng Cường cũng không dám làm chủ, mà chính là nhìn về phía Tần Dược.

Tần Dược cười cười, nói: "Không nóng nảy, tôi xem những tảng đá khác một chút, tôi cũng mua mấy khối."

Sau khi Tằng Cường nghe được, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Phải biết, bản thân mình đang cầm một tấm ngọc phù của Tần Dược, mà ngọc phù của Tần Dược hiển nhiên là tự mình chế tác.

Như vậy, chẳng lẽ Tần Dược đã nhìn thấy mấy loại như pha lê trong những đám đá này rồi hay sao?

Cũng không biết, những ngọc phù này có còn bán hay không.

"Ba khối này bán thế nào?"

Tần Dược chỉ vào ba khối đá lớn.

Khối lượng lúc này có vẻ như tốt hơn cái mà Tần Dược mua trước đó nhiều.

Nhưng mà cũng rất nhỏ, chỉ có khoảng 3, 4 kg.

Nhưng mà lại có giá trị không nhỏ.

"180.000, khối này 230.000, còn có cái này là 280.000."

Nếu như trong mắt người lành nghề thì chỉ sợ sẽ cầm đèn pin lên chiếu một trận, sau khi phân tích lợi và hại, nói giá cả, mới có thể mua hàng.

Tần Dược không nói hai lời, cũng không mặc cả, mở miệng nói: "Tôi muốn lấy hết."

"A! Được, được!"

Tạ Luật chưa từng làm qua cuộc buôn bán nào mà lại nhẹ nhàng như vậy.

Sau đó, Tần Dược trả tiền.

Thật ra ở chỗ của ông chủ Tạ Luật này cũng có không ít đồ tốt, nhưng mà quá tam ba bận, Tần Dược chỉ mua tảng đá tốt nhất.

"Thêm bạn Wechat đi, lần sau có hàng tốt thì có thể thông báo cho tôi." Tần Dược nói.

"Không có vấn đề, nhất định sẽ nhớ đến Tần đại sư."

Tạ Luật chỉ thích khách hàng như vậy.

Dịch: MBMH Translate