Chương 50: Em Vợ Anh Đã Lừa Anh Đó!

Tên trộm vặt này đã sợ đến run chân, hắn ta vốn cho rằng chạy ra cửa sau thì sẽ không sao nữa, lại không nghĩ rằng, Bạch Hổ này thế mà lại chui ra từ trên vách tường. Hai mắt nó trừng tên trộm vặt này, khóe miệng còn hơi hướng lên trên, dường như là đang nhìn hắn ta với vẻ khinh miệt.

Sau đó, nó đột nhiên nhào tới.

"A! A!"

"Không được qua đây!"

"Đừng có ăn tôi!"

Tên trộm vặt nhanh chóng giãy dụa.

Sau đó, dường như là mong muốn sống sót chiến thắng thể lực, anh ta thế mà có thể leo ra ngoài tường vây, sau đó lộn nhào chạy ra ngoài, một hơi chạy hết tốc lực 800m, sau đó ngã trên mặt đất.

Hắn ta cảm thấy bị tê liệt.

Quá căng thẳng và vận động quá sức khiến cho cơ của hắn ta bị quá tải, hoàn toàn bị tê liệt ở ven đường.

Đồng thời, điều khiến cho hắn ta tuyệt vọng là, điện thoại di động của mình thế mà lại biến mất.

Hắn ta căn bản không thể nhúc nhích được cơ thể, chỉ có thể nằm ở trên đường phố, để thời gian trôi qua từng giờ.

May mà lúc này mới đầu thu, thời tiết cũng không tính là quá lạnh lẽo.

Nếu như là mùa đông thì chắc là đã bị đông lạnh chết ở chỗ này rồi cũng nên.

Cho đến sáu giờ, một số cửa hàng trên Phố đồ cổ lục tục mở cửa, hắn ta mới bị người phát hiện, kết quả lại bị người ta đưa đến bệnh viện tiến hành kiểm tra.

Sau đó, một số cửa hàng bị hắn ta ghé thăm lúc này mới phát hiện ra tình huống ở sân sau.

"Gặp trộm!"

"Có trộm đến!"

"Hay lắm, camera giám sát của nhà chúng tôi có chụp lại rõ ràng, tất cả mọi người nên cẩn thận."

"Để tôi xem một chút!"

"Ai, đây không phải là người bị tê liệt mà chúng ta cứu vào buổi sáng hôm nay hay sao?"

"Thì ra hắn ta lại là tên ăn trộm."

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát!"

Sau đó, cảnh sát tới, trích xuất camera giám sát, thấy được chuyện đã xảy ra.

"Tôi thật sự không có trộm đồ. Tôi chỉ đi vào nhìn một chút, cũng không lấy thứ gì cả. Tôi có tiến vào một nhà, nhà kia bán bùa chú, trên tường có một con Bạch Hổ. Bạch Hổ kia có thể động đậy, trực tiếp nhảy ra cắn tôi, dọa cho tôi chạy không kịp thở!"

Cảnh sát: ". . ."

Chúng tôi là người chuyên nghiệp, bình thường không biết cười, trừ khi là nhịn không được.

"Phốc phốc!"

"A a a a!"

Cảnh sát ghi khẩu cung đều nhịn không được mà bật cười.

Còn mẹ nó Bạch Hổ.

Tại sao anh không nói luôn là Thanh Long nhảy ra muốn nuốt mình đi?

Sau đó, bọn họ có liên lạc với Tần Dược, hỏi thăm xem trong cửa hàng của Tần Dược có bị mất gì không.

"A lô, xin chào!"

"Hả, tôi tạm thời còn chưa về cửa hàng, không biết tổn thất như thế nào."

"Bạch Hổ? Tôi thấy tên ăn trộm kia chính là đang giả ngây giả dại muốn trốn tránh trách nhiệm. Tôi nhớ không nhầm thì hình phạt đối với kẻ đột nhập trộm cướp hình như là rất nặng đúng không!"

"Tôi nhất định sẽ lập án, tố cáo anh ta!"

Sau đó, Tần Dược cúp điện thoại.

Lúc này, anh căn bản không có ở bên trong cửa hàng.

Mà chính ở trên một mảnh đất hoang vu cùng với Tằng Cường.

"Đây chính là mảnh đất mà tôi muốn khai phá."

Tần Dược nhìn xung quanh một chút.

Nơi này là hiện trường thi công, xe đều đã chuẩn bị xong, nhưng mà còn thiếu nghi thức để bắt đầu làm việc, như vậy mới có thể hành động.

Mấy ngày trước, Tằng Cường đã đưa quy hoạch tiểu khu cho Tần Dược xem.

Sau khi Tần Dược xem xong, cảm thấy bố cục phía trên không có vấn đề gì quá lớn.

Rất hiển nhiên, Tằng Cường đã đi tìm nhà thiết kế còn lại, hoặc là Phong Thủy Sư để xem qua.

Tần Dược cảm thấy cũng không có sơ suất gì, nhưng mà nếu như Tằng Cường đã muốn mình tới đây thì đương nhiên là nên nhìn kỹ một chút.

Sau khi xem xong, Tần Dược nhìn về phía Tằng Cường.

Hạng mục này căn bản là không thể sửa đổi chỉ trong một hai năm được, chỉ cần nhìn vận mệnh sau này của Tằng Cường là được.

Không bao lâu sau, hắn liền thấy một màn mà mình muốn nhìn.

Trong lúc nhất thời, Tần Dược cau mày, trầm giọng nói: "Có người tên là Trử Đào, là gì của anh?"

"Trử Đào? Là em vợ của tôi!"

Tần Dược gật gật đầu: "Để anh ta rời khỏi hạng mục này của anh, thậm chí sau này, không nên trọng dụng người này nữa."

Tằng Cường nghe đến đây, trong lòng lập tức nổi lên tiếng còi báo động mãnh liệt.

"Tần đại sư, ý của anh là Trử Đào sẽ hại tôi, hoặc là sẽ gây thêm phiền phức cho tôi sao?"

Tần Dược quét mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: "Em vợ anh là ai, chẳng lẽ trong lòng của anh còn không rõ ràng sao? Một hạng mục lớn như vậy, anh ta lại tham mấy triệu, đây chính là công trình bã đậu. Tự anh nghĩ kỹ đi, rốt cuộc là có muốn làm theo lời tôi nói hay không."

Tằng Cường lập tức lấy lại tinh thần, lập tức lớn tiếng nói: "Tần đại sư, tôi đã biết. Tôi nhất định không cho cậu ta động vào hạng mục nữa."

"Ừm!"

Tần Dược cũng không cần giải thích quá nhiều, để Tằng Cường tự mình suy đoán.

Thường thường, làm như này sẽ khiến cho đối phương càng coi trọng hơn.

Đồng thời có thể giữ được sự thần bí.

Không nói quá nhiều, không can thiệp quá nhiều.

Tần Dược cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều.

Hắn nhìn thấy người em vợ của Tằng Cường tham gia vào công trình, đồng thời phụ trách việc sơn phần ngoài của vách tường.

Kết quả, hắn ta mua tất cả đều là nước sơn chất lượng kém.

Cuối cùng, tòa nhà chẳng những bị lộ ra chuyện dùng nguyên liệu rẻ tiền, không đến một hai năm, tòa nhà còn chưa được bán ra ngoài thì phần sơn ngoài của bức tường đã tróc rồi.

Không chỉ như thế, nơi này còn xảy ra một trận động đất nhỏ, kết quả khiến cho bên ngoài tòa nhà xuất hiện một khe nứt lớn.

Việc này thậm chí còn được đưa lên đài truyền hình, công ty của Tằng Cường bị mang danh là công trình bã đậu, danh tiếng rớt xuống ngàn trượng.

Mà bởi vì danh tiếng bị hủy, chỉ cần là bất động sản mang tên công ty của bọn họ đều sẽ không bán được.

Tiền tài chưa trở về l*иg đương nhiên là không có cách nào quay vòng, ngân hàng cua vay lúc trước lại đang thúc giục, trong lúc nhất thời sẽ lâm vào vòng tuần hoàn ác tính.

Mấy thứ như dư luận sẽ trở thành lịch sử đen cả đời của tòa nhà kia.