Chương 44: Chỉ Có Đàn Ông Là Hiểu Rõ Đàn Ông Nhất.

Từ lúc Như tỉnh cơn mê lái xe, nhóm người trong phòng trực tiếp cũng bắt đầu nói chuyện phiếm. "Kí©h thí©ɧ nha, hiện trường bắt bạn gái cũ."

"Chỗ nào bán máy biến đổi giọng nói vậy, tôi thật sự động tâm rồi."

"Trên Taobao có bán rất nhiều loại máy biến âm."

"Chỉ có tôi muốn biết, mấy tấm ảnh riêng tư kia được mua ở đâu thôi sao?"

"Đại sư ngay cả cái này mà cũng biết, không phải là đã từng mua đó chứ!"

"Khoan hãy nói, trước đó tôi có gặp được một chị gái, bán cho tôi hai trăm tấm với giá 50 tệ, ảnh cá nhân của mình với đủ loại quần áo. Tôi quay đầu liền gửi vào mấy nhóm của mình bán cho một người 20 tệ, kiếm lời được 800."

"Gian thương kiếm lời nhờ chênh lệch giá."

"Không nói những cái khác, lão ca chúng ta đều quen như vậy, bán cho tôi với giá 10 tệ đi."

"Tôi chỉ muốn chơi mà không trả tiền."

"Nói vậy mà không biết xấu hổ à!"

Không bao lâu sau, qua khoảng mười phút đồng hồ, xe đã lái đến nơi.

Như tỉnh cơn mê xuống xe, đi thẳng lên tầng bốn, thở hổn hển.

Sau đó, anh ta gõ cửa.

"Ai vậy!"

Là giọng nói của một người phụ nữ.

"Chị, là em, mở cửa!"

"Ai nha, Tiểu Long, sao em lại tới đây."

Chị gái của Như tỉnh cơn mê mở cửa cho đối phương.

Sau khi cửa mở ra, đập vào mắt chính là một người phụ nữ mập mạp ăn mặc xinh đẹp.

Cô vô cùng nhiệt tình, để cho Như tỉnh cơn mê vào nhà.

"Vương Hải có ở đây không?"

"Đang ở trong phòng, Vương Hải, cậu của con tới."

Trong phòng, Vương Hải còn đang trầm mê bắt cá lập tức giật mình một cái, nhưng mà anh ta có làm ra vẻ trấn định, đi ra khỏi cửa.

"Chào cậu!"

Đám dân mạng lúc này mới nhìn thấy rõ người cháu ngoại kia.

Khá lắm, cũng là tố chất thân thể béo phì khỏe mạnh, không khác Như tỉnh cơn mê là bao.

Không chỉ như thế, gương mặt của đứa cháu ngoại còn đầy mụn, ngũ quan chặt chẽ, mắt nhỏ mũi tẹt, rất xấu.

Trong lòng của Như tỉnh cơn mê lúc này là cảm xúc lẫn lộn, vừa nghĩ tới chuyện người nói chuyện yêu đương với mình lại là cháu ngoại của mình thì thiếu chút nữa đã nôn bữa cơm đêm qua ra.

Lửa giận của anh ta dâng lên, thiếu chút nữa đã lập tức đi lên đánh cho đối phương một trận.

Ngay lúc này, Tần Dược mở miệng.

"Kiểm soát điện thoại di động của cậu ta trước!"

Như tỉnh cơn mê lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhanh chân xông vào trong phòng ngủ của Vương Hải.

"Bên cạnh gối!"

Tần Dược nhắc nhở.

Như tỉnh cơn mê lập tức lấy được điện thoại di động.

"Trong ngăn kéo nhỏ bên cạnh bàn máy tính còn có một cái!" Tần Dược tiếp tục nhắc nhở.

Như tỉnh cơn mê lập tức đi lấy.

Mà lúc này, Vương Hải cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, lập tức nhào lên.

"Cậu muốn làm gì?"

"Cút đi!"

Như tỉnh cơn mê lập tức hét lên, nâng cánh tay của mình lên cho đối phương một cái cùi chỏ, vừa dùng chân hung ác đạp cho đối phương một chân, đạp cháu ngoại của mình bay ra ngoài.

"Ai nha em làm gì vậy? Tiểu Long em điên rồi, sao em lại đánh Tiểu Hải."

Như tỉnh cơn mê lấy được chiếc điện thoại di động thứ hai, cả giận nói: "Em điên rồi, em thấy thằng nhãi con này mới mẹ nó điên rồi. Vương Hải, cháu bây giờ tự nói, hay là để cậu nói."

Vương Hải đương nhiên là không dám nói.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, chuyện gì cũng không thể đánh đứa nhỏ được."

"Chuyện gì? Vương Hải lừa em 200.000."

Nói đến chuyện tiền, chị của Như tỉnh cơn mê lập tức trợn tròng mắt.

"Vương Hải, đã xảy ra chuyện gì, lời cậu con nói là sự thật?"

Vương Hải lập tức nghiêng đầu đi, "Không có! Con không có!"

"Không có đúng không! Chứng cứ rành rành đây rồi, cậu muốn xem cháu sẽ ngụy biện như thế nào."

Như tỉnh cơn mê mở điện thoại di động ra, kết quả trên điện thoại di động thế mà còn có mật khẩu.

"Mật khẩu 9816."

Tần Dược nói.

Vương Hải càng gấp hơn.

"Móa, anh là ai, sao anh lại biết mật khẩu của tôi?"

Như tỉnh cơn mê cười lạnh nói: "Người nào, ông đây mời đại sư đoán mệnh, tính ra tên nhóc khốn nạn nhà ngươi lừa gạt ông đây."

Chị gái của Như tỉnh cơn mê lập tức kêu lên.

"Chị thấy em là điên rồi, em lại đi tin tưởng một tên đại sư đoán mệnh đến oan uổng cho con trai của chị."

"Sự thật đang bày ở trước mắt, chị đừng có mà không tin, vậy em sẽ cho chị xem chứng cứ. Đây có phải là điện thoại di động của Vương Hải hay không?"

"Đúng vậy."

"Mật khẩu là bao nhiêu?"

Lúc này anh ta nhìn vào phòng trực tiếp trên máy của mình.

Không cần Tần Dược trả lời, vô số cư dân mạng đã đánh mật khẩu vào khung bình luận.

"9816!"

"9816!"

"9816×99."

Như tỉnh cơn mê điền mật khẩu vào.

Lạch cạch, mở ra!

"Chị, chị xem một chút đi, đây có phải hay không? Có đúng hay không?"

Chị của anh ta cũng cảm thấy mơ hồ.

Bởi vì đây chính là điện thoại của con trai mình, nhưng đối phương lại mở được mật khẩu.

Em trai của mình nói con trai của mình lừa đảo 200.000.

Kết quả đúng thật là đoán mệnh ra được!

Cô cảm thấy rất là đau đầu, cảm giác như sắp tăng huyết áp.

Sau đó, Như tỉnh cơn mê lập tức tìm được Wechat, ấn mở ra xem.

Tài khoản hiển thị đây là wechat của một cô gái đáng yêu, tên là Vũ Đồng, trong cái tên còn có một ký hiệu cánh hoa nhỏ.

Sau đó, nhật ký nói chuyện phiếm xuất hiện.

Cuộc nói chuyện của hai người cũng xuất hiện ở bên trong phòng trực tiếp.

Như tỉnh cơn mê cầm nhật ký nói chuyện phiếm, càng xem càng buồn nôn.

"Nhìn đi, đây có phải là lời mà cháu nói hay không, cái gì mà cảm ơn chồng, bệnh của mẹ em nhất định có thể trị hết, còn gả cho cậu, làm trâu làm ngựa cho cậu."

"Fuck, mẹ cháu còn đang ở chỗ này đó, cháu lại đi nguyền rủa mẹ mình chết sớm một chút.”

Như tỉnh cơn mê đạp cho đối phương thêm một chân.

Sau đó, anh ta tiếp tục tìm kiếm, còn nhìn thấy cuộc nói chuyện trước đó của hai người.

Lần này là giọng nói.

Như tỉnh cơn mê trực tiếp phát ra.

Sau một khắc, tất cả người xem trong phòng trực tiếp đều nghe thấy tiếng nói của một nữ sinh với dáng vẻ kệch cỡm.

"Hôm nay muốn ăn đào đào."

"Đói đói bụng!"

"Chồng ăn cơm chưa?"

Đương nhiên, Như tỉnh cơn mê trả lời càng cợt nhả hơn.

Vẫn là đánh chữ, anh muốn ăn em!

A hiểu rồi.

Dịch: MBMH Translate