Chương 40: Thiên Đạo Giận Dữ Cảnh Cáo

"Ông chủ Tần, muốn mua chút gì sao? Lần này có hàng mới đấy."

Xưng hô cũng thay đổi.

Tần Dược cũng mỉm cười.

"Tôi đến xem nguyên thạch."

"À, có thể, vừa vặn là hàng mới, đều đang vận chuyển vào."

Tần Dược gật đầu.

Hai mắt Tần Dược ngưng tụ lại linh khí, những cục đá này, trong mắt hắn đều trở nên xám xịt, nhưng mà cũng có vài chỗ lại phát sáng lên.

Những ánh sáng này, có sáng có tối.

Điều đương nhiên, chỗ nào càng sáng thì càng tốt.

Ngọc thạch tồn tại từ rất lâu rồi, thời kỳ Thượng Cổ nó là phương tiện để truyền đạo cực kỳ quan trọng.

Bất kể là tồn trữ, hay là chế tác phù lục, đều là chọn lựa đầu tiên.

Với lại, linh khí có phải ở bên trong ngọc thạch không, cũng chỉ có người tu luyện mới có thể phân biệt được.

Thường thì ngọc thạch có linh khí dồi dào, thì vật phẩm được chế tác ra từ nó sẽ càng có chất lượng tốt hơn.



Tần Dược nhìn đến đây, thì cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Thế mà còn có đồ tốt.

"Khối này bán thế nào?" Tần Dược hỏi.

Đường Phỉ nói: "Cái này được bán theo kg, nhưng mà những khối này cũng thuộc hàng tốt phẩm chất ngọc bên trong chắc chắn không tệ, vì thế có giá 5 triệu một kg, cần cân luôn không."

"Cân cái này đi!"

Tần Dược lại nhặt ba khối đá lên, mỗi một khối trong đó đều có biểu hiện cực kỳ tốt, kém cỏi nhất cũng là băng chủng, nhưng mà đều rất nhỏ.

Lớn cỡ nắm đấm, chỉ có thể làm khay ngọc, không làm được vòng tay.

Có điều bản thân hắn cũng không có ý định làm vòng tay.

Đường Phỉ nhìn thấy mấy khối mà Tần Dược chọn lựa, tất cả ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, bên ngoài cũng không có biểu hiện gì cho thấy bên trong sẽ cho ra phỉ thuý, thậm chí dùng đèn pin soi cũng tìm không ra bất cứ biểu hiện gì, sợ khách hàng lớn Tần Dược bị tổn thất, vội vàng thuyết phục:

"Ông chủ Tần, những khối đá này không được tốt, một chút biểu hiện đều không có, mở ra bên trong đều là tảng đá."

Đường Phỉ là nhân viên nội bộ, đương nhiên biết cách thức chọn đá.

Những thứ nguyên thạch này, đại đa số đều là dựa trên sắc nước ở mặt ngoài, từ quặng mỏ nguyên thạch đi ra, đều sẽ bị vô số người sàng chọn một lần, thậm chí có thể dùng máy móc cưỡng ép đánh qua một lần.



Nhưng mà có một ít nguyên thạch, bởi vì vỏ đá quá dày, nên cũng lọt ra ngoài.

Nếu như bị người may mắn giá thấp nhặt được, như vậy hành động này người trong nghề gọi là "Mua rẻ bán đắt".

Khả năng dùng 1 triệu, mở ra phỉ thúy thượng hạng, giá trị trăm vạn.

Lợi nhuận gấp một vạn lần, cũng giống như việc đánh bạc vậy, cũng được xưng là đổ thạch.

Nhưng mà nếu như thiếu may mắn, có thể táng gia bại sản, mất hết vốn liếng.

Đường Phỉ cũng không muốn Tần Dược bị tổn thất.

"Không sao đâu, lấy về chơi thôi!" Tần Dược từ chối khéo hảo ý của Đường Phỉ.

Ba khối này trong tay hắn đều là chất liệu tốt.

Đường Phỉ nhìn hắn kiên trì, cũng đã dự liệu trước, đương nhiên là không cự tuyệt, sau cùng báo trọng lượng cho đối phương tính toán giá cả.

Tất cả hết 1600 đồng, Tần Dược trực tiếp quét mã.

"Thu được món hời lớn rồi!"

Mấy đồ vật này khi thành phẩm, mỗi một cái đều có thể có giá trị mấy chục vạn.

Thu hoạch gấp trăm lần, không tệ.