Lâm Tuyết Dao là người mà tự tay anh tịnh hóa, không lý nào lại không cảm nhận được chút dấu vết nào.
Lâm Tri Hành siết chặt nắm đấm, chỉnh lại chăn giúp Bạch lão phu nhân, "Vậy chúng cháu đi trước. Ở đây nhiều người quá."
Bạch Tri Đồ gật đầu, A Na Y đúng lúc bưng trà bước vào, cười như mọi khi.
Lâm Tri Hành lịch sự tạm biệt, "Cô A Na Y, đến thăm bà đã khiến chúng tôi yên tâm, công ty còn việc, chúng tôi xin phép đi trước."
"Được rồi, nếu như khi nào bà ấy khỏe hơn, tôi sẽ liên lạc lại với các cậu." An Na Y đặt trà xuống, giống như hầu hết các nàng dâu, chỉnh sửa lại tóc cho mẹ chồng, giúp bà giữ được vẻ ngoài chỉn chu nhất.
Bạch Tri Đồ nhìn cô ta một cái, rồi đi theo Lâm Tri Hành rời đi.
Hai người mệt mỏi trở về nhà Bạch Tri Đồ, vừa bước vào cửa, Bạch Tri Đồ đã ngã nhào xuống ghế sofa.
Lâm Tri Hành bởi vì lo lắng cho bà lão, có vẻ hơi bồn chồn, anh ta lấy điện thoại gọi cho bà nội, thông báo tình hình của Bạch lão phu nhân.
Tô Vân Diêm xách theo nhiều đồ ăn vặt cùng với rượu, đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Bạch Tri Đồ nằm trên sofa mà không thèm cởi giày, không nhịn được đã đá anh một cái, "Cởi giày ra!"
"Không muốn!" Bạch Tri Đồ không suy nghĩ đã từ chối, "Hôm nay tôi đi làm mệt chết đi được! Đừng có bắt tôi phải động đậy thêm lần nào nữa!"
Tô Vân Diêm nhìn chiếc quần đùi rộng thùng thình của anh, "Anh đã thay đồ rồi, sao không thể cởi giày?"
"Thay đồ gì, tôi có thay đâu." Bạch Tri Đồ gãi đầu, "Tôi chỉ mặc thế này ra ngoài."
"..." Tô Vân Diêm chỉ tay vào chiếc quần đùi hoa của Bạch Tri Đồ và chiếc áo phông trắng đã phai màu, "Anh mặc cái này ra ngoài xem bói á?"
Bạch Tri Đồ hùng hồn, "Không được sao?"
Mặc quần đùi mát lắm, lúc ở trên núi anh và đạo sĩ già còn phải tranh nhau mặc nữa kìa!
"... Hôm nào đi mua sắm với tôi đi." Tô Vân Diêm thở dài, đây là sự thiếu sót của cậu, Bạch Tri Đồ vừa từ trên núi xuống, không hiểu gì về xã hội, cậu nên dạy anh thêm một chút.
Cho dù Bạch Tri Đồ có thích mặc quần đùi đi xem bói, nhưng trong tủ quần áo của anh cũng nên có vài bộ đồ tử tế để sẵn.
"Không mua." Bạch Tri Đồ chung tình với chiếc quần đùi của mình.
Tô Vân Diêm không muốn cãi nhau với Bạch Tri Đồ về chuyện này, dịu giọng lại, "Mua đồ cho tôi, tôi muốn đi mua đồ thôi. Đi cùng tôi nhé, được không?"
Giọng nói vừa mềm mại vừa đáng yêu, khiến Bạch Tri Đồ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy.
Bạch Tri Đồ suy nghĩ một chút, cảm thấy đi cùng bạn bè mua sắm là điều nên làm, "... Vậy thì đi."
Lâm Tri Hành cúp máy, đi tới chào hỏi, "Chào cậu, lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Tri Hành, xin lỗi đã làm phiền."
Tô Vân Diêm cảm thấy cái tên này rất quen, suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nhớ ra, "À! Anh chính là người coi tiền như rác đưa cho Bạch Tri Đồ hai triệu!"
Lâm - coi tiền như rác - biết đi: "..."
Thật sự xin lỗi nhé.
"..." Tô Vân Diêm xấu hổ dùng chân cào cào, không hiểu sao mình lại bị Bạch Tri Đồ kéo vào.
Chỉ có Bạch Tri Đồ, kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này đang nằm trên sofa cười run rẩy hết cả người.
Tô Vân Diêm không nhịn được đá thêm Bạch Tri Đồ một cái nữa, "Xin lỗi, đều tại người này."
"Không sao." Lâm Tri Hành không hổ danh là con nhà giàu, tính cách nhã nhặn, thái độ thân thiện.
"Anh cứ ngồi tự nhiên, tôi tên là Tô Vân Diêm, là bạn cùng phòng của Bạch Tri Đồ." Tô Vân Diêm quyết định bỏ qua chuyện này, cậu đưa cái túi đồ ăn của mình ra, "Các anh cứ nói chuyện đi."
Trước khi đi, cậu dùng ánh mắt "đe dọa" Bạch Tri Đồ: [Tối nay món ăn của anh bị cắt rồi]
"...!!!" Bạch Tri Đồ tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Nhưng vì Lâm Tri Hành vẫn còn đó, để duy trì hình tượng của "Bạch đại sư", anh chỉ đành phải nhịn lại.
Suýt nữa bị nghẹn thành nội thương.
Lâm Tri Hành nắm chặt điện thoại, nghiêm túc đề xuất yêu cầu, "Bà nội nói, xin Bạch đại sư nhất định hãy cứu Bạch lão phu nhân."
"Bất kể thù lao cao ra sao cũng được."
"Chẳng phải tôi đã đi xem cùng anh rồi đó à?" Bạch Tri Đồ từ trên ghế sofa đứng dậy, bực bội xoa xoa đầu, "Trước tiên phải nghĩ cách đưa Bạch lão phu nhân ra khỏi nhà họ Bạch, không nhìn ra được rốt cuộc trên người bà ấy xảy ra vấn đề gì, thì không thể đưa ra phương pháp điều trị đúng. Hơn nữa tôi cảm thấy cái cô A Na Y kia không phải người tốt."
"Trên người cô ta có một mùi kỳ lạ, giống như mùi thuốc đông y, lại giống như mùi tanh hôi."
Lâm Tri Hành hoang mang: "Tôi chỉ ngửi thấy trên người cô ta có một mùi nước hoa."
"Đương nhiên anh không ngửi thấy, chỉ có người như tôi mới ngửi thấy." Bạch Tri Đồ thở dài, còn có những yêu quái ở núi rừng nữa, nhưng chuyện này không cần phải nói cho Lâm Tri Hành biết, tránh cho anh ta sợ hãi.
"Nhưng cái cô A Na Y kia cho tôi cảm giác cũng không tốt, nghe nói cô ta chủ động đến tìm Bạch Thịnh." Lâm Tri Hành nói, "Nhưng những tin đồn tôi và bạn tôi viết đều không có căn cứ, tình hình thực tế thế nào, không ai rõ."
"Ừm... Tôi có thể để bà nội thử xem, bà nội và bà ấy là bạn thân, bà mà đi đòi người, chắc chắn nhà họ Bạch sẽ thả người." Lâm Tri Hành cũng không chắc liệu có được hay không, nhưng cũng phải thử.
"Hy vọng vậy."
Tạm thời Bạch Tri Đồ cũng không nghĩ ra cách nào hay, anh cũng không thể nửa đêm đi lén lút trộm người ra được.