Chương 26: Mối dây tơ hồng

"Bạch đại sư, sau này cậu có còn ra ngoài bày sạp không?" Hoàng Oanh hỏi.

Bạch Tri Đồ nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút lười biếng, "Không muốn đi, đông người vây quanh."

Hôm đó khi Hoàng Oanh đánh người cũng đã dự đoán được kết quả này, đây cũng là mục đích thứ ba khi cô đến đây, cô mở chiếc hộp nhỏ bên cạnh, bên trong là một bộ thiết bị livestream hoàn chỉnh, "Vậy bộ thiết bị này chắc sẽ phát huy được tác dụng."

Bạch Tri Đồ vui vẻ, anh nói mà, cô gái Hoàng Oanh này, giá của hai cốc trà sữa là đủ.

Máy tính của Bạch Tri Đồ đã mua vào ngày làm xong căn cước, nhưng anh không biết sử dụng, để trên bàn học cũng không được tính là đồ trang trí, bây giờ cuối cùng cũng có công dụng rồi.

Kinh nghiệm livestream của Hoàng Oanh thì hai người Tô Vân Diêm và Bạch Tri Đồ cộng lại cũng không bằng. Cô không tốn sức mà đã thiết lập xong thiết bị trong phòng Bạch Tri Đồ, kết nối xong.

Từ giờ Bạch Tri Đồ muốn livestream, chỉ cần ngồi xuống, mở máy, rồi nói chuyện là được.

Ngoài thiết bị livestream trong nhà, cô còn chuẩn bị một thiết bị cố định điện thoại cân bằng.

Cô còn giúp Bạch Tri Đồ mở một lớp filter, đảm bảo Bạch đại sư lên hình sẽ đẹp xuất sắc.

Ngắm nhìn căn phòng chuyên nghiệp mới toanh, Bạch Tri Đồ vui mừng hớn hở, anh theo cách Hoàng Oanh dạy mở livestream lên.

Lập tức gửi liên kết cho Tô Vân Diêm còn đang ở trường.

Gửi xong anh lập tức hối hận, không phải đã nói là phải giữ khoảng cách, không thể để Tô Vân Diêm yêu mình rồi hả?

Tại sao anh lại không kiềm chế được tay mình như vậy chứ!

Nhưng hối hận cũng đã muộn, Tô Vân Diêm cũng lập tức mở liên kết, còn có vẻ thoải mái gọi cho Bạch Tri Đồ.

"Bạch đại sư, sao lại livestream vào giờ này vậy." lúc Tô Vân Diêm nói chuyện có chút thở gấp, Bạch Tri Đồ nhìn thời gian, cảm thấy có lẽ cậu đang trên đường về nhà.

Vì vậy Bạch Tri Đồ trực tiếp gọi món, "Tôi muốn ăn thịt lợn xào chua ngọt."

"Không được đâu, hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi, chúng tôi sẽ đi ăn tối." Tô Vân Diêm kéo tay một người bên cạnh, cười rất vui vẻ, "Tôi sẽ trả lại chút tiền cho anh, ra ngoài ăn chút đồ ăn bên ngoài cũng được, tối nay không cần đợi tôi đâu, tạm biệt."

"... " Nhìn giao diện cuộc gọi bị ngắt, Bạch Tri Đồ rơi vào trầm tư.

Tô Vân Diêm đã từ chối mình.

Tại sao Tô Vân Diêm lại từ chối mình.

Chẳng phải Tô Vân Diêm thích mình sao?

Hoàng Oanh không biết Bạch Tri Đồ đang nghĩ gì, hôm nay cô đã hoàn thành mọi việc và chuẩn bị từ biệt Bạch Tri Đồ.

Bạch Tri Đồ ngẩng đầu nhìn Hoàng Oanh, cô gái vẫn ngồi ngoan ngoãn trên ghế, trên người đã bắt đầu mờ mờ hiện ra ánh sáng công đức, cho thấy cuộc đời không bình thường của Hoàng Oanh sau này.

Điện thoại đổ chuông, thật bất ngờ lại là Lâm Tri Hành, người đã lâu không gặp.

Lâm Tri Hành hỏi qua điện thoại, "Bạch đại sư, lâu quá không gặp, xin lỗi đã làm phiền, tôi đang ở dưới nhà của cậu, không biết có tiện lên thăm không?"

"Có chuyện gì không?" Bạch Tri Đồ nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, anh vẫn chưa ăn tối.

"Thật ra có chút khó khăn, cần Bạch đại sư giúp đỡ." thái độ của Lâm Tri Hành rất hòa nhã, "Hơn nữa tôi còn mang món đặc sản mới ra từ Thiện Trang Lý Gia, để Bạch đại sư thưởng thức."

Bạch Tri Đồ: "..."

Lâm Tri Hành thật sự rất biết cách nắm bắt tâm lý của mình.

Hoàng Oanh thấy Bạch Tri Đồ có việc, bèn vẫy tay, ra hiệu mình sẽ đi trước.

Bạch Tri Đồ gật đầu, "Vậy thì anh lên đi."

"Vậy tôi đi trước nhé." Hoàng Oanh rất lịch sự chào tạm biệt, vừa mở cửa, đúng lúc gặp phải người đàn ông ở bên ngoài.

Hoàng Oanh ngạc nhiên nói: "Anh Tri Hành, sao lại là anh."

Lâm Tri Hành nhìn Hoàng Oanh cũng có chút bất ngờ, "Em cũng ở đây sao?"

"Lâu quá không gặp." Hoàng Oanh ngượng ngùng nắm lấy vành tai, mặt hơi đỏ.

Lâm Tri Hành nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, "Đúng vậy, đã nhiều năm rồi."

Bạch Tri Đồ mặt không cảm xúc nhìn hai người vừa gặp lại đã đỏ mặt, rồi lại sờ sờ vào túi, trong đó chỉ có một bức ảnh của vợ, quyết định một lát nữa dù bữa ăn có ngon đến đâu, cũng sẽ khiến cho Lâm Tri Hành thêm tiền.

Lâm Tri Hành ngồi bên trái ghế sô pha cùng với tách trà, Hoàng Oanh cầm điện thoại ngồi bên phải, cả hai đều có vẻ căng thẳng và ngượng ngùng, giống như một cặp tình nhân chia tay mười mấy năm bỗng gặp lại ở một ngã tư nào đó.

Còn ở giữa sô pha thì...

Bạch Tri Đồ gọt vỏ táo xong, "răng rắc răng rắc" ăn, "Hai người có mối quan hệ gì vậy?"

Lâm Tri Hành kéo kéo cổ áo, "Chúng tôi trước đây là hàng xóm, cùng lớn lên từ nhỏ."

Hoàng Oanh gật đầu theo, "Ừm... trước đây mối quan hệ rất tốt, sau không biết vì sao, anh Tri Hành đột nhiên không để ý đến tôi nữa. Nhà tôi cũng vì công việc mà chuyển đi, chúng tôi không còn liên lạc."

"Nhưng mà anh Tri Hành vẫn giống hệt như hồi nhỏ, chỉ là phiên bản phóng to thôi, ha ha."

"Thời thơ ấu vô tư, thanh mai trúc mã." Bạch Tri Đồ ăn xong táo, lấy từ đâu ra một cái bảng bói toán nhỏ đặt trước mặt hai người, [Dự đoán như thần, chắc chắn không lừa gạt] gần như làm chói mắt hai người, "Thế nào, thử xem duyên phận đi? Một quẻ chỉ cần hai trăm nghìn, giá cả hợp lý."

"... " Hoàng Oanh vội vàng từ chối, "Ha ha không cần đâu, chắc chắn anh Tri Hành đã kết hôn rồi..."

"Xem ra cô không biết nhỉ? Người này trước đây không sống quá ba mươi tuổi." Bạch Tri Đồ bấm ngón tay, trong lòng tính toán mối dây tơ hồng giữa hai người, rất không có lương tâm suy đoán, "Có thể chính vì lý do này nên anh ta mới không để ý đến cô."