Chương 24: Xấu hổ rồi sao?

Tô Vân Diêm thấy Bạch Tri Đồ ôm một chậu hoa trở về, còn tưởng rằng anh đã đi chợ hoa.

Cậu muốn chạm vào xem chậu hoa gì mà Bạch đại sư lại quý trọng như vậy.

Kết quả là tay còn chưa chạm vào đã bị Bạch Tri Đồ đập rớt.

Tô Vân Diêm: "..."

Bạch Tri Đồ ôm chậu cây vào phòng ngủ, rồi lại ôm chậu cây ra ngoài.

Dưới cánh tay còn kẹp một chiếc hộp tinh xảo.

Anh đặt chậu cây ở nơi có ánh nắng mặt trời chiếu vào nhiều nhất trên ban công, rồi mở hộp ra, bên trong chính là viên Phật châu không biết có tác dụng gì.

Bạch Tri Đồ dùng muỗng đào một cái hố trong chậu cây, chôn viên Phật châu vào, hài lòng nén chặt đất lại.

Cảm ơn cái tên ngốc đạo trưởng Lăng Thanh, nếu không anh cũng sẽ không gặp được chậu "Tức Thổ" này, cũng sẽ không biết viên Phật châu trăm năm này phải chôn trong Tức Thổ bốn mươi chín ngày, mới có thể cùng với Tức Thổ sinh ra linh vực.

Bản thân viên Phật châu trăm năm không có tác dụng gì, nhưng bên trong nó chứa đựng rất nhiều sinh khí, là môi trường tốt nhất để nuôi dưỡng linh thực, kết hợp với Tức Thổ huyền thoại, sau này trồng gì cũng không thành vấn đề.

Bạch Tri Đồ lấy ra danh sách của đạo sĩ già, trên đó còn có một cái tên rất kỳ quặc "Hoa cực quang tím".

Nghĩ kỹ lại, viên Phật châu trăm năm, Tức Thổ, và cả máu tim hồ ly, cộng thêm một hạt giống hoa, xem ra thuốc cứu mạng của anh phần lớn là từ cây này mà ra.

Chỉ là không biết hạt giống "Hoa cực quang tím" ở đâu.

Tô Vân Diêm nhìn thấy động tác của Bạch Tri Đồ, lần đầu tiên thấy người trồng hạt châu, tò mò không thôi, "Anh đang làm gì vậy?"

Bạch Tri Đồ ôm chậu cây, nghiêm túc nói: "Cái này, là Tức Thổ, cái này, là viên Phật châu trăm năm. Tôi đang trồng một thứ không biết là gì."

Tô Vân Diêm: "..."

Tô Vân Diêm nuốt nước bọt, có chút căng thẳng, "Anh nói cái này, là Tức Thổ? Chính là cái có thể cung cấp sinh khí cho mọi vật trên thế gian, chứa đựng linh khí đó hả?"

Bạch Tri Đồ: "Đúng vậy."

"Cái bên trong chôn là viên Phật châu trăm năm? Chính là cái, sáng bóng, rất đầy linh khí, sinh khí cũng rất dồi dào, viên Phật châu trăm năm đó đó hả?"

Bạch Tri Đồ: "Đúng vậy!"

Tô Vân Diêm: "..."

Tô Vân Diêm suýt nữa thì ngất.

"Tức Thổ, Phật châu, bất kể cái nào cũng đều là vật hiếm có trăm năm, sao, sao anh có thể một lúc mà tìm được cả hai vậy!"

Tô Vân Diêm không hề cảm thấy kích động vì có bảo vật, mà lại cảm thấy rất phát điên, rốt cuộc Bạch Tri Đồ có biết mình đang nói gì không?

"Ểy, hóa ra cậu cũng biết hai thứ này à." Bạch Tri Đồ đặt chậu cây xuống, còn cố tình xoay một góc, để ánh nắng chiều đang dần lặn có thể chiếu vào chậu cây một chút, "Yên tâm đi, không sao đâu."

Tô Vân Diêm thấy động tác của Bạch Tri Đồ, càng phát điên hơn, "Cái thứ quý giá như vậy mà anh lại để trên ban công?!"

Ban công! Một nơi rộng rãi thoáng đãng như vậy, lỡ bị người ta trộm mất thì sao!

"Không có ai rảnh rỗi đi trộm một chậu cây đâu." Bạch Tri Đồ bỗng nhiên ngửi ngửi mũi, "Sao cậu không mang bùa tôi đưa cho cậu?"

Anh vẽ bùa đều mang theo một mùi thuốc, rất dễ nhận ra.

Tô Vân Diêm bị nghẹn trong lúc phát điên, ngập ngừng giải thích, "À... tôi, tôi chỉ là về nhà rồi nên cất nó đi. Lúc đi học thì mang theo."

Lần đầu nói dối, cậu ngượng ngùng sờ sờ tai, cố gắng che giấu sự xấu hổ.

Bạch Tri Đồ là người tốt bụng, nhưng cậu thật sự không thể mang theo cái đó.

Nếu ở trường mà lộ ra tai và đuôi, sẽ bị coi là biếи ŧɦái và bị bắt đi.

"Sao tai cậu đỏ thế?" Bạch Tri Đồ tò mò dùng ngón tay chọc chọc vào tai Tô Vân Diêm, phát hiện ra lại đỏ lên, "Lẽ nào cậu đang xấu hổ hả?"

Bị anh chọt chọt một cái, đã xấu hổ rồi sao?

Tại sao?

...

Chẳng lẽ... Tô Vân Diêm thích mình!

Nghe đạo sĩ già nói hầu hết mọi người đều thích những người mạnh mẽ lại có tiền. Anh đẹp trai, có năng lực, lại còn có thể kiếm tiền, Tô Vân Diêm thích mình có vẻ rất bình thường.

Bạch Tri Đồ bị "sự thật" này làm cho ngạc nhiên.

"Liên quan gì đến anh! Tôi phải đi nấu cơm đây!"

Tô Vân Diêm cảm thấy không thể ở lại thêm, tìm một cái cớ lập tức bỏ đi.

Để lại Bạch Tri Đồ đứng tại chỗ, tinh thần có chút ngẩn ngơ.

Cảm giác ngẩn ngơ này tiếp tục kéo dài đến lúc ăn cơm.

Bạch Tri Đồ vừa ăn vừa nhớ lại những suy nghĩ vừa rồi, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Tô Vân Diêm đã làm những gì nhỉ?

Tô Vân Diêm đã đưa mình về nhà chỉ sau vài ngày quen biết, còn cho mình thuê nhà.

Tô Vân Diêm sẵn sàng nấu ăn cho anh, thậm chí có thể gọi món.

Khi Tô Vân Diêm giặt quần áo cũng mang theo cả quần áo bẩn của hắn.

Tô Vân Diêm...

Thật sự có người tốt bụng như vậy, chăm sóc cho một người chỉ mới gặp sao?

Rõ ràng là Tô Vân Diêm thích mình rồi!

Nhưng anh không thích Tô Vân Diêm, vị hôn phu của anh, tai và đuôi đều có lông xù, khỏi cần phải nói, vô cùng dễ thương.

Không được.

Nếu không thể đáp lại Tô Vân Diêm, thì không thể tiếp xúc gần gũi với cậu nữa.