Chương 23: Chiếm làm của riêng

Bạch Tri Đồ dẫm chân lên ngực Chu Tất Hưng, khó chịu và không kiên nhẫn nói với Lăng Thanh: "Vậy bây giờ phải làm sao? Nếu cậu không xử lý được thì quay về Càn Khôn Trạch gì đó mà tu luyện tiếp đi."

"Yên tâm, là tôi gây ra rắc rối, tôi sẽ xử lý." đạo trưởng Lăng Thanh thở dài, cúi người thật thấp trước Hoàng Oanh, "Hoàng Oanh, cô chịu khổ rồi."

Hoàng Oanh che miệng, những uất ức nhiều năm qua trào dâng mãnh liệt vào khoảnh khắc này, nước mắt lập tức trào ra.

Chuyện của Chu Tất Hưng đến đây là chấm dứt, nội dung phía sau không thích hợp để tiếp tục livestream.

Bạch Tri Đồ mở điện thoại lên, phát hiện khán giả đã hoàn toàn coi mình như một streamer truyền hình, đang cảm thấy buồn bã vì cốt truyện.

[Thật tốt, nhân vật nữ này còn có người giúp đỡ, năm đó gã đàn ông tồi đã lừa tiền của tôi, giữa đêm đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi không có một ai để cầu cứu cả.]

[Tôi hy vọng gã bạn trai tồi tệ lừa tiền và nɠɵạı ŧìиɧ của tôi lúc này sẽ chết ngay lập tức!]

[Các chị em, đây chỉ là một bộ phim truyền hình, đừng để bị cuốn vào, hãy nghĩ về những chuyện vui vẻ hơn.]

"..."

Anh nên nói gì để khiến đám người này tin rằng mình là một người đoán mệnh, chứ không phải đang quay phim truyền hình.

Bỏ đi, chỉ mới ăn một miếng lớn thì chưa thể béo ngay được*, từ từ mà đến.

*Nghĩa của câu này là mọi thứ đều cần có thời gian xây dựng dần dần, đừng cố đốt cháy giai đoạn.

"Xin chào mọi người, buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại lần sau nếu có duyên." Bạch Tri Đồ như thường lệ nói lời tạm biệt với mọi người.

Khác với trước đây, lần này đã có khán giả bắt đầu nói lời tạm biệt với anh.

Nhìn màn hình tràn ngập "Bye bye streamer", "Tạm biệt streamer", "Rải hoa", Bạch Tri Đồ bỗng cảm thấy trong lòng rất ấm áp, rất vui vẻ.

Đạo trưởng Lăng Thanh giữ chặt Chu Tất Hưng, yêu cầu hắn ta giao nộp chậu hoa và phong bì.

Những thứ có thể sửa đổi ký ức như vậy, không nên tồn tại trong xã hội.

Chậu hoa chỉ là một cái chậu màu gan heo có kiểu dáng đơn giản, bên trong chứa một ít đất, kết cấu của đất sờ vào cũng không khác gì so với đất dưới chân.

Chỉ cần nghĩ đến việc mình uống nước có thứ không rõ nguồn gốc này, đạo trưởng Lăng Thanh đã cảm thấy buồn nôn.

Bạch Tri Đồ ôm chậu hoa rồi rời đi.

Đạo trưởng Lăng Thanh lập tức kéo áo anh, “Đạo hữu làm gì vậy?”

“Làm gì là làm gì, đừng có lôi kéo.” Bạch Tri Đồ nhảy ra xa một mét như bị quấy rối.

Anh ôm chậu hoa, thần thái rất tự nhiên, “Tôi mạnh hơn cậu, nên thứ này thuộc về tôi.”

Đạo trưởng Lăng Thanh đuối lý, tức giận nói: “... Đạo hữu, thứ này không rõ nguồn gốc, nên để tôi mang về sư môn, cho các sư phụ xem xét.”

Sư môn Càn Khôn Trạch đã truyền thừa trăm năm, các sư phụ của Lăng Thanh đều là những bậc thầy huyền thuật có thực lực, chắc chắn sẽ biết nguồn gốc của thứ này.

Nhưng Bạch Tri Đồ không bị lay động, nhất định phải mang về nhà, “Vậy cậu nói các sư phụ của cậu đến nhà tôi.”

Còn việc có vào được nhà hay không thì không chắc, dù sao anh cũng không phải là chủ nhà.

Bạch Tri Đồ kiên quyết với chậu hoa này là có lý do.

Khi lần đầu nhìn thấy chậu hoa này, trong đầu Bạch Tri Đồ bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, chính xác hơn là cách sử dụng đất trong chậu hoa.

Đạo sĩ già nói rằng huyết mạch của anh tự mang truyền thừa tiên thiên, chỉ cần có “chìa khóa” mới có thể mở ra.

Và chậu hoa này chính là một chiếc chìa khóa, đánh thức ký ức về loại đất này trong đầu của anh.

Trong danh sách cứu mạng của đạo sĩ già, có một loại đất chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chính là thứ được chứa trong chậu hoa nhỏ bé này.

Vậy nên anh! Nhất định phải chiếm làm của riêng!

Đạo trưởng Lăng Thanh không thể nói lý với Bạch Tri Đồ, không nói lý được thì muốn đánh, nhưng vừa mới giơ tay lên, vị trí nơi ngực đã đau âm ỉ.

Tài nghệ không bằng người, đạo trưởng Lăng Thanh ấm ức nuốt cơn giận này xuống, dự định quay về sư môn gọi viện binh.

Bạch Tri Đồ đắc ý ôm chậu hoa, dáng vẻ rất đáng ghét.

Đạo trưởng Lăng Thanh tuy rằng bản lĩnh không lớn, thế nhưng vẫn có tinh thần trách nhiệm.

Khi Hoàng Oanh và cha mẹ Hoàng đều đã chuẩn bị xong, đạo trưởng Lăng Thanh lập tức đổi lại mệnh của Chu Tất Hưng.

Pháp thuật này rất tốn hao phúc duyên và tuổi thọ của người tu đạo, nhưng lỗi là do đạo trưởng Lăng Thanh tự tạo ra, cậu ta không thể không thừa nhận.

Sau khi đảm bảo rằng cha mẹ Hoàng đã hồi phục sức khỏe, mới kéo theo cơ thể tổn thương rời khỏi nhà họ Hoàng.

Tuy rằng Chu Tất Hưng đáng ghét, nhưng Hoàng Oanh không thể dùng pháp luật để trừng phạt hắn ta.

Sau khi đổi lại mệnh, công ty của Chu Tất Hưng liên tục gặp vấn đề, sắp phá sản.

Còn cha mẹ Hoàng Oanh bởi vì sức khỏe hồi phục, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, đã bắt đầu khởi nghiệp lại.

Thiết kế trang sức của Hoàng Oanh cũng vì giá cả hợp lý, chất lượng tốt đã lên hot search, trở thành một hiện tượng mạng nhỏ ở địa phương.

Tin rằng không lâu nữa, những con đường số phận đã từng đi sai của những người này sẽ trở về vị trí đúng của nó.

Nhưng những chuyện này Bạch Tri Đồ không biết, anh nhận một cốc trà sữa từ Hoàng Oanh, xử lý xong công việc (cũng không tốn nhiều sức) rồi ôm chậu hoa về nhà.