Chuyện đáng sợ nhất là, với tư cách là một người bình thường, tại sao Chu Tất Hưng lại có khả năng lừa dối một người đã tu đạo từ nhỏ?
Việc đầu tiên mà đạo trưởng Lăng Thanh làm sau khi hồi phục là nắm lấy cổ áo của Chu Tất Hưng huy hϊếp hắn ta, "Nói đi, anh đã làm gì?"
Chưa bao giờ bị đánh đập như vậy, món nợ này nhất định phải tính lên đầu Chu Tất Hưng!
Chu Tất Hưng sắp chết đến nơi nhưng vẫn còn cãi, "Tôi, tôi, tôi! Đạo trưởng Lăng Thanh, là tôi đây, cậu không nhớ tôi sao? Tôi là ân nhân cứu mạng của cậu đấy!"
Đạo trưởng Lăng Thanh cười nhạt, "Nói bậy! Bát tự của anh đang ở trong tay tôi, nếu như anh không nói thật, cẩn thận tôi sẽ cắt đứt phúc vận của anh!"
"Cậu, cậu đã khôi phục rồi sao?" Chu Tất Hưng ngạc nhiên.
"Nhờ phúc của anh, bây giờ tôi bị nội thương." Nói xong, Đạo trưởng Lăng Thanh nhìn thoáng qua Bạch Tri Đồ.
Hoàng Oanh sợ hãi gọi thẳng 120.
Bạch Tri Đồ chặn Hoàng Oanh lại, anh không ngốc, anh biết rõ cơ thể của người tu đạo khỏe như thế nào hồi nhỏ anh cũng bị lão đạo sĩ đánh mỗi ngày mà chẳng sao cả, một cái ghế thôi mà, không thể gϊếŧ người được.
Nhưng rõ ràng anh đã quên mất sự khác biệt giữa mình và những người tu đạo bình thường.
Chu Tất Hưng sợ Bạch Tri Đồ, nhưng hiện tại hắn ta càng sợ đạo trưởng Lăng Thanh đang nắm giữ bát tự của mình hơn.
Đến nước này rồi, sau một hồi do dự, cuối cùng hắn ta cũng đã nói ra sự thật.
Năm đó, việc Chu Tất Hưng và Hoàng Oanh ở bên nhau là kết quả do chính Chu Tất Hưng cố ý tạo ra. Hắn ta muốn có một tương lai tốt đẹp, chỉ học hành đơn thuần thì không đủ, nên hắn ta đã để mắt đến Hoàng Oanh, một cô gái xinh đẹp và ngây thơ trong trường học. Quả nhiên, Hoàng Oanh đã bị sự chân thành của hắn ta chinh phục, hai người đã trở thành người yêu, mà Chu Tất Hưng một cách tự nhiên đã có được công việc tốt.
Nhưng sau khi tìm được việc, Chu Tất Hưng lại không hài lòng, hắn ta cảm thấy mình là đàn ông, lần nào cũng bị Hoàng Oanh trên cơ thì rất mất mặt. Nhưng thật sự là hắn ta không thể đấu lại Hoàng Oanh - trong nhà có kinh doanh. Một ngày nọ, hắn ta nhận được một bưu phẩm không có địa chỉ, bên trong là một chậu hoa nhỏ cùng với một bức thư.
Chữ trong bức thư là chữ in, không thể nhìn ra nét viết, nội dung đại khái nói rằng loại đất này có ma lực, chỉ cần hòa vào nước cho mục tiêu uống vào sẽ có thể thay đổi trí nhớ của họ.
Ban đầu, Chu Tất Hưng hoàn toàn không tin, nhưng với tâm lý thử một lần, hắn ta đã nhờ bạn bè làm một thí nghiệm và phát hiện ra thật sự có tác dụng, hơn nữa lại không thể giải trong thời gian dài, vì vậy hắn ta đã nảy ra ý đồ xấu.
Chu Tất Hưng dự định dùng đất đó lên cha mẹ của Hoàng Oanh, nhưng cha mẹ Hoàng Oanh quen biết quá nhiều người, biết rõ mối quan hệ của bọn họ, loại đất này chỉ có thể thay đổi trí nhớ của một người. Nếu tự ý thay đổi trí nhớ của một nhóm người sẽ nhất định gây ra rối loạn, vì vậy hắn ta tạm thời từ bỏ ý định này.
Vừa khéo lúc đó, đạo trưởng Lăng Thanh đang làm lễ cho cấp trên của hắn ta, cấp trên say rượu tiết lộ sự tồn tại của đạo trưởng Lăng Thanh. Thế là Chu Tất Hưng đã có một kế hoạch độc ác, gửi hai chai rượu ngon rồi nhờ cấp trên giới thiệu đạo trưởng Lăng Thanh.
Chu Tất Hưng sợ rằng loại đất này không có tác dụng với những người thực sự có năng lực, nên đã đặc biệt thử nghiệm một lần, đảm bảo có tác dụng rồi mới đưa cho đạo trưởng Lăng Thanh.
Điều kỳ diệu hơn nữa là, bản thân đạo trưởng Lăng Thanh có khả năng xem tướng, loại đất này lại có thể "che mắt" cậu ta, tạo ra một tướng mạo phù hợp với trí nhớ.
Cứ như vậy, Chu Tất Hưng đã bịa ra một đoạn quá khứ, lợi dụng Đạo trưởng Lăng Thanh, đánh cắp tài vận và sức khỏe của cha mẹ Hoàng Oanh.
Sau khi có được những thứ này rồi, thế nhưng Chu Tất Hưng vẫn không hài lòng. Sau khi nhìn thấy đạo trưởng Lăng Thanh đoán mệnh cho Hoàng Oanh, phát hiện rằng nửa đời sau của cô vẫn sẽ phú quý, hắn ta lại nảy sinh ý định cướp tài vận của cô. Lúc này, Chu Tất Hưng đã hoàn toàn quên rằng Hoàng Oanh từng yêu mình hơn bốn năm.
Nghe xong câu chuyện, Hoàng Oanh và đạo trưởng Lăng Thanh đã tức giận đến mức không biết nói gì cho phải.
Hoàng Oanh "bốp bốp" vào mặt Chu Tất Hưng hai cái, đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt, không biết là hối hận hay đau khổ.
Chu Tất Hưng nhổ ra một ngụm máu, hoàn toàn không biết hối cải chút nào, "Người không vì mình thì trời tru đất diệt. Hoàng Oanh, đừng trách tôi."
Đạo trưởng Lăng Thanh sống hơn hai mươi năm, đã thấy không ít người và việc ghê tởm, nhưng Chu Tất Hưng vẫn khiến cậu ta thêm một lần nữa chứng kiến sự bẩn thỉu của lòng người.
Mắt của Hoàng Oanh đỏ lên, "Chu Tất Hưng, tôi thật sự hối hận khi quen biết anh."
Tình yêu ngọt ngào một thời, cuối cùng đã hóa thành tro bụi vào khoảnh khắc này.
Trái tim của khán giả trong phòng livestream dường như cũng vỡ vụn vào khoảnh khắc này. Nhiều người đồng cảm hồi tưởng lại những mối tình thất bại của mình, đau thương trào dâng.
Bạch Tri Đồ không nghĩ nhiều như vậy, anh được Hoàng Oanh nhờ vả đến đây, bởi vậy phải giải quyết vấn đề của cô.