Chương 18: Chạ muốn rời đi chút nào

May mắn thay cái tên này chưa ai sử dụng, nếu không Bạch Tri Đồ chỉ có thể gọi là Bạch Tri Đồ12345678 rồi.

"Xong rồi, như thế này khi anh livestream, Weibo sẽ tự động thông báo cho fans của anh." Tô Vân Diêm trả lại điện thoại cho Bạch Tri Đồ, liếc qua số lượng fans, "Không tồi nha, đã có hai nghìn fans rồi!"

Bạch Tri Đồ kích động: "Họ sẽ tìm tôi để bói toán sao?"

"À, chắc không đến mức đó đâu, nhưng có lẽ họ sẽ xem livestream của anh." Tô Vân Diêm hoàn toàn bị sự vô tư của Bạch Tri Đồ làm cho bất ngờ, "Anh còn mối nào khác không, nếu có, có thể thử livestream lần nữa, có thể sẽ tốt hơn lần đầu."

"Có, là chị chủ ở bên cạnh, bạn trai của cô ấy là một kẻ khốn nạn." Bạch Tri Đồ thở dài, "Kiểu người rác rưởi như vậy mà vẫn có bạn gái, còn vợ tôi thì lại chạy mất... Thật là đau lòng, tôi không đủ đẹp trai ư? Tôi không đủ mạnh mẽ sao?"

Anh chống cằm, như thể đang rất buồn.

"..." Tô Vân Diêm câm nín, làm sao cậu có thể nói với Bạch Tri Đồ rằng bản thân mình hoàn toàn không biết có vị hôn phu này.

Cậu đã gọi điện về nhà, trong nhà cũng nói không biết, trên người cậu sạch sẽ, thậm chí không có cả một lời hứa hôn, chứ đừng nói gì là vị hôn phu.

Thế nhưng Bạch Tri Đồ dường như thật sự rất buồn, lông mày cũng nhăn lại.

Tô Vân Diêm xoa xoa ngón tay cái, "Ăn thôi. Hôm nay có sườn xào chua ngọt, nhưng hơi nguội một chút."

Bạch Tri Đồ, người đang buồn rầu, vừa nghe đến sườn xào chua ngọt thì lập tức không còn buồn nữa, anh vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, lại vui vẻ ăn cơm.

Dù đã nguội, nhưng vẫn ngon hơn đồ chay trên núi, đạo sĩ già kia chỉ biết khoe khoang chứ hoàn toàn không biết nấu ăn.

Miếng sườn mềm mại và thấm vị ngay lập tức làm dịu đi sự chán nản của Bạch Tri Đồ, Tô Vân Diêm đã một mình ăn trước rồi, chỉ ngồi trên sofa tiếp tục xem tivi.

Bạch Tri Đồ cắn đũa, nghĩ đến số tiền lớn trong thẻ của mình, giờ anh đã có thể ra ngoài thuê một căn nhà, thậm chí mua một căn cũng không thành vấn đề.

Vậy anh có nên chuyển ra ngoài không?

Nên nói với Tô Vân Diêm như thế nào đây?

Sau này có thể mời Tô Vân Diêm đến chơi được không?

Bạch Tri Đồ đang ăn sườn, đột nhiên lại không vui lắm, dường như anh có chút, không muốn chuyển đi lắm...

Tô Vân Diêm là người tốt bụng lại có tình nghĩa, là người đầu tiên anh quen biết sau khi xuống núi, cũng là người bạn đầu tiên...

Anh lớn lên đến bây giờ vẫn chưa có bạn bè đâu.

Không muốn rời đi.

Chạ muốn rời đi chút nào.

Tô Vân Diêm xem tivi trong tiếng ăn cơm của Bạch Tri Đồ, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng động lạ. Khi quay lại, cậu thấy Bạch Tri Đồ đang mím môi nhìn mình, đôi mắt đẹp của anh hình như hơi rưng rưng.

Đối với một người có năng lực vượt trội, ăn nói ngoa ngoắt và kiêu ngạo như Bạch Tri Đồ, Tô Vân Diêm thật sự không thể nhìn nổi. Cậu xoa trán, "Bạch đại sư, ăn cơm mà khóc à? Món ăn của tôi dở đến vậy sao?"

Dám nói ăn dở xem, nhất định phải chết.

Bạch Tri Đồ cãi lại, "Chẳng phải... ừm, không muốn chuyển nhà."

Tô Vân Diêm càng thấy khó hiểu, "Chuyển nhà? Ai bảo anh chuyển nhà?"

Bạch Tri Đồ: "Ban đầu không phải cậu thấy tôi tội nghiệp mới cho tôi ở nhờ sao. Bây giờ tôi đã có căn cước, có tiền, năng lực của tôi lại mạnh..."

Không còn đáng thương nữa rồi?

Khóe miệng Tô Vân Diêm giật giật. Cái người này, cứ phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại năng lực của mình bao nhiêu lần. Trước đây còn nói dối rằng chỉ có thể xem một quẻ mỗi ngày, bây giờ lại còn mạnh, rõ là đồ lừa đảo.

Không đúng, nếu như năng lực của anh mạnh như vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa phát hiện ra thân phận của mình?

Rốt cuộc là anh có mạnh hay không thế?

"Anh có tiền thì có thể trả tiền nhà, sao tôi phải đuổi anh đi?"

Tô Vân Diêm hoàn toàn không thể nắm bắt được cách suy nghĩ của Bạch Tri Đồ, đầu óc của đám người theo trường phái huyền học có phải đều không giống người bình thường không?

Khi Bạch Tri Đồ nghe thấy câu này, anh nâng bát cơm lên, tâm trạng giống như đi xe, vừa nãy còn rầu thúi ruột, giờ lại vui vẻ, "Vậy tôi có thể tiếp tục ăn cơm không?!"

"Được, tiền thuê sau này tăng thêm một nghìn rưỡi, tiền nấu ăn." Tô Vân Diêm đáp, "Hơn nữa anh phải rửa bát."

Bạch Tri Đồ đã ăn vào miệng hai miếng sườn lớn, anh giơ đũa lên, biểu cảm rất nghiêm túc, "Thêm hai nghìn, tôi muốn gọi món."

Tô Vân Diêm: "..."

Tô Vân Diêm rất bất lực.

Tô Vân Diêm rất đáng xấu hổ đồng ý, hai nghìn tiền ăn, không lấy thì phí quá.

Hai người bất ngờ ở chung nhà cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận chính thức trong ngày vào ngày hôm nay.

Bạch Tri Đồ cũng coi như có một cái nhà trong xã hội này, anh nằm trên giường rộng rãi trong phòng ngủ, không nhịn được gọi điện cho đạo sĩ già ở núi Vô Danh, muốn chia sẻ niềm vui của mình.

"... " đường dây bận.

"... " tiếng báo bận.

Thôi dẹp, đi ngủ.

Trông cậy vào ai cũng được chứ không trông cậy nổi vào đạo sĩ già này mà.

Nằm một lúc, đột nhiên anh lại ngồi dậy trước bàn, sắp xếp từng là bùa vàng mà mình mang từ trên núi xuống, rồi lấy ra cây bút chì mà anh mượn từ Tô Vân Diêm, bắt đầu vẽ bùa hàng loạt.

Nếu để những người khác trong giới huyền học thấy được, chắc bọn họ sẽ ngất xỉu, vì vẽ bùa cần có tâm thành tĩnh ý, phải toàn tâm toàn ý mới có thể vẽ tốt một lá bùa.

Nhưng Bạch Tri Đồ thì lại, vừa gãi đầu vừa nhảy múa để vẽ, vẽ xong một tấm bùa Tĩnh Tâm, lại chuyển sang vẽ bùa Định Thân, vẽ xong bùa Định Thân lại bắt đầu vẽ bùa Sấm Sét.

Mặc dù vậy, nét vẽ lại rất phóng khoáng, đường nét ổn định, tất cả bùa được đều được hoàn thành trong một lần.