Chương 1: Thầy bói quần đùi hoa

"Bà ơi, đứa con của con dâu là của con trai bà, nhưng con trai bà nɠɵạı ŧìиɧ với bé ba rồi."

"Bé ba đó không phải người tốt, nhớ thương gia sản nhà bà đã lâu, lỗ tai con trai bà mềm dễ nghe lời người khác, đã bị cô ta thuyết phục."

"Bà ơi, bà phải cẩn thận, nếu không... sẽ có người chết đấy!"

Bạch Tri Đồ vuốt cằm trơn bóng, một hơi nói ra những chuyện mình tính toán được.

Bà lão vừa nghe lời này, tức giận đến độ nếp nhăn càng rõ ràng hơn: "Cậu còn trẻ tuổi như vậy, thật là không biết nói chuyện!"

"Ôi, cháu nói thật đấy." Bạch Tri Đồ cười đến là đáng yêu, chỉ chỉ tấm bảng gỗ nhỏ bày trên mặt đất của mình [Dự đoán như thần, chắc chắn không lừa gạt]

Nhìn thấy tám chữ này, bà lão càng tức giận hơn.

Bà lão thật sự bị quỷ ám rồi, đi ra ngoài leo núi, thấy nơi này có một cậu thanh niên trẻ đẹp trai đang bày sạp, nên muốn tới coi thử.

Vải xanh trải trên mặt đất, tấm bảng gỗ cùng với bạt trắng, hơn nữa trên tấm bảng gỗ viết chữ bằng bút lông đẹp đẽ, cho nên cho dù Bạch Tri Đồ mặc quần đùi hoa, bà vẫn cảm thấy có vài phần phong thái của đại sư tướng số ở trên cầu vượt.

Kết quả tính ra thứ này!

Bạch Tri Đồ nhìn mặt trời, lại bấm ngón tay tính toán, vội vàng thu dọn đồ đạc: "Đi thôi, đến giờ rồi, bà cầm theo thứ cháu cho, cái này có thể bảo vệ một mạng cho bà, còn chuyện gia đình thì bà tự giải quyết đi!"

Dứt lời, Bạch Tri Đồ cất tấm bảng gỗ nhỏ vào trong chiếc túi nhỏ của mình.

Không đợi bà lão phản ứng, anh hừng hực đuổi theo một chiếc xe buýt vừa tới.

Chỉ để lại một mình bà lão ở tại chỗ càng thêm tức giận chống gậy.

Nhưng mà bà lão tức giận thì tức giận, nhưng không ném đồ mà Bạch Tri Đồ để lại.

Chẳng biết tại sao, lời cậu thanh niên này nói, bà lão cứ cảm thấy hình như là đúng.

Bên kia.

"Bác tài, bác tài dừng một chút!"

Bạch Tri Đồ đuổi theo kêu, rốt cục thở hồng hộc bước lên xe buýt.

Giữa tháng bảy, chính là thời điểm nóng nực, trên đôi giày thể thao sờn rách của anh dính đầy bụi bặm nóng ran.

"Ôi, xem như đuổi kịp rồi." Bạch Tri Đồ không hỏi vì sao người tài xế này rõ ràng đã đến trạm nhưng không dừng xe, chỉ im lặng tìm chỗ ngồi.

Trên xe buýt chỉ có mấy người trẻ tuổi, nghe thấy có người lên xe, bọn họ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua.

Bạch Tri Đồ mặc áo sơ mi trắng và quần đùi hoa, còn đeo một cái túi leo núi quê mùa.

Mọi người nhìn một lúc rồi đều dời tầm mắt đi.

Bạch Tri Đồ không thích ăn diện, cho nên lúc anh xuống núi tùy tiện lấy trộm hai bộ quần áo của đạo sĩ già, không hề biết cách ăn mặc này của mình kỳ quặc đến mức nào.

Anh không thích ngồi phía trước, cho nên trực tiếp bỏ qua chỗ trống phía trước.

Anh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh một thiếu niên đang ngủ.

Người này đang ngủ, bên cạnh cậu hẳn là rất yên tĩnh.

Ôm chiếc túi nhỏ của mình, Bạch Tri Đồ lấy từ trong túi quần ra một tấm ảnh.

Trong ảnh là một con hồ ly trắng dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, lỗ tai thật to, đuôi thật to, toàn thân con hồ ly mềm mại như một cục bột trắng.

Con hồ ly này chính là mục tiêu xuống núi của anh, anh nhất định phải bắt được con hồ ly béo bỏ trốn này!

Xe đi qua một chỗ xóc nảy, có thể thiếu niên bên cạnh Bạch Tri Đồ theo xóc nảy mà lung lay.

Cả người đột nhiên ngã về phía Bạch Tri Đồ.

Mái tóc mềm mại dán lên da Bạch Tri Đồ.

Khiến Bạch Tri Đồ chưa từng tiếp xúc thân mật với con người cứng người.

Ngứa quá, mềm quá...