Chương 42

5 giờ 30 phút sáng, Lâm Thanh Âm đúng giờ xuất hiện dưới cây cổ thụ trong Công viên Hành chính, lúc này bên cạnh cổ thụ đã có không ít bác trai bác gái mang ghế gấp ra ngồi vây quanh đây. Ngay cả người từ ban đầu đã vững tin Lâm Thanh Âm là kẻ lừa đảo như dì Trương cũng ngượng nghịu xoắn xít lại đây hóng chuyện.

Dì Trương và bà nội Khương là bạn tốt gắn bó với nhau đã nhiều năm nay, không ai hiểu rõ tình huống của nhà họ Khương hơn dì ấy, mắt thấy chỉ mới có trong thời gian vài ngày mà nhà họ Khương đã lập tức bắt đầu thịnh vượng trở lại. Dì Trương nói thầm trong lòng, chẳng lẽ cô bé này thật sự có bản lĩnh sao?

Trong lòng cảm thấy tò mò về Lâm Thanh Âm, dì Trương không thể nhịn được mà tham gia hàng ngũ hóng hớt. Xem bói không rẻ nhưng đứng hóng thì không phải trả tiền, nếu chỉ có một hai lần bói chuẩn thì có thể nói là trùng hợp, muốn bói chuẩn hết chắc chỉ có người thật sự có bản lĩnh mới làm được.

Dì Trương thấy Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng ra hình ra dáng ở dưới gốc cây cổ thụ, trong lòng rất kinh ngạc, bà nghĩ như thế nào cũng không ra, cô bé mới lớn chừng này tuổi vậy mà lại làm cái công việc xem bói này.

Sau khi Lâm Thanh Âm ngồi xuống vẫn là cầm đá lên bày trận như cũ, Vương béo lúc ở nhà họ Khương đã thấy qua dáng vẻ Lâm Thanh Âm dùng cục đá tạo thành trận pháp, hắn đặc biệt có mắt nhìn nên kêu mấy bác trai bác gái đang ngồi ở trước mặt Lâm Thanh Âm tản ra chỗ khác, rồi lại lấy ghế gấp mình mang theo đặt xuống chỗ đó, đây là chỗ ngồi cho khách đến xem bói.

Lâm Thanh Âm quăng cục đá ra ngoài như đang nghịch gì đó nhưng mỗi cục đá đều dừng đúng vị trí cô muốn. Nhìn mặt Vương béo nóng đổ đầy mồ hôi cùng các bác trai bác gái đang cầm quạt hương bồ quạt tới tấp, Lâm Thanh Âm liền gom cả Vương béo và ghế gấp để trống trước mặt vào phạm vi của trận pháp.

Khi Lâm Thanh Âm quăng cục đá cuối cùng ra ngoài, Vương béo lập tức cảm thấy hơi nóng trong không khí giảm xuống, một làn gió mát thổi qua khiến hắn cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái.



Vương béo nhìn Lâm Thanh Âm mà hận không thể cúi đầu rạp xuống đất, đối với một tên béo như hắn mà nói không có gì hạnh phúc hơn so với khi đi ra đường vào mùa hè mà có gió mát thổi qua!

Cơ thể dần bớt nóng, Vương béo làm việc cũng chăm chỉ hơn, hắn móc ra một tờ giấy nhàu nát từ trong túi ra lớn tiếng đọc: “Số một, Vương Thục Phân.”

“Tôi, tôi, tôi!” Một bác gái đã trông ngóng từ lâu, dùng tốc độ hoàn toàn khác biệt so với dáng người của bà nhanh chóng nhảy qua đây, khi đặt mông ngồi xuống ghế xong có chút ngại ngùng mà nhìn đám đông xung quanh, hơi xấu hổ nói nhỏ với Lâm Thanh Âm: “Thưa thầy, tôi đang có chuyện phân vân.”

Lâm Thanh Âm đưa cho bà giấy bút: “Viết một chữ đi.”

Đây là lần đầu tiên bác gái Vương đi đi xem bói, không hiểu viết chữ nghĩa là phải làm gì. Có người ngồi bên cạnh biết nên nói cho bà: “Bà cứ nghĩ đại một chữ, nghĩ cái gì viết cái đó, thầy bói sẽ dựa vào chữ bà viết mà đoán ra bà muốn hỏi cái gì.”

Bác gái Vương mơ hồ cầm lấy bút, cũng không biết phải viết chữ gì, theo bản năng bà viết một chữ thường gặp lại đơn giản, đó là chữ “Thiên.”