Chương 2

Linh khí ở thế giới hiện tại quá loãng, muốn dựa vào đả tọa tăng lên tu vi, thật sự còn khó hơn lên trời.

Mấy ngày nay, Lâm Thanh Âm đã xoay chuyển khắp nơi, đã phát hiện ra một loại ngọc thạch ẩn chứa không ít linh khí, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, mà bản thân cô lại là một sinh viên cao đẳng gia cảnh nghèo nàn, căn bản không mua nổi.

Xét đến cùng vẫn phải đi kiếm tiền thôi!

Mặt trời càng lên càng cao, dần dần xua tan đi cái mát lạnh của buổi sáng, ánh mặt trời từ từ trở nên chói mắt.

Lâm Thanh Âm cầm quạt xếp trong tay, lấy ra một hòn đá nhỏ ở trong cái bát, chỉ thấy cô tùy ý đặt những hòn đá nhỏ này lên những vị trí khác nhau, sau khi đặt xuống hòn đá cuối cùng, bỗng nhiên nhiệt độ xung quanh lại một lần nữa giảm xuống.

Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn mặt trời, đánh giá lúc này hẳn là giờ Thìn nhị khắc, dựa theo cách tính thời gian của thời hiện đại, hẳn là 7 giờ rưỡi sáng.

Tuy Lâm Thanh Âm đã ngồi ở nơi này hai tiếng đồng hồ, vẫn chưa nhận được một đơn hàng nào nhưng thoạt nhìn gương mặt cô chẳng chút hoang mang, càng không hề nóng nảy, tựa như có làm ăn được hay không cũng không sao cả.

“Đồng chí cảnh sát, chính là cô ấy.” Bác gái Trương hàng năm đều ở công viên Thị Dân múa quạt luyện bát quái thở hổn hển túm tới một đồng chí cảnh sát nhân dân, chỉ vào Lâm Thanh Âm nói: “Đồng chí nhìn xem, cô bé này là con cái nhà ai, sao lại ngồi ở đây xem bói?”

Cảnh sát ngồi xổm xuống nhìn nhìn Lâm Thanh Âm, bỗng nhiên cười nói: “Cô bé, em còn nhớ anh không?”



Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái, gật gật đầu.

Số là nguyên chủ làm bài thi cuối kỳ tháng trước không ổn, trong lòng cảm thấy tự trách, lại bị bạn cùng lớp xa lánh cười nhạo, nhất thời nghỉ quẩn trong lòng nhảy sông tự sát.

Chính anh cảnh sát này đã phấn đấu quên mình nhảy xuống sông cứu cô. Ngay ở thời điểm anh cảnh sát ấy kéo cô lên bờ, cũng chính là lúc Lâm Thanh Âm tỉnh lại trong thân thể này.

“Ngày đó rất cảm ơn anh! Gặp lại tức là có duyên, anh đã cứu em một mạng, coi như em xem cho anh một quẻ miễn phí đi.”

Lâm Thanh Âm nhìn anh cảnh sát kia, ánh mắt hòa nhã hơn hồi nãy một chút: “Em nhìn anh chân núi ám đen (núi là chỉ mũi), huyệt Niên Thọ ( nằm trên đường liên kết giữa hai khóe mắt bên trong, xuống dưới hai tấc, kế một huyệt khác ) thấy ẩn hiện màu xanh lá, sắp sửa bộc phát bệnh nặng; miệng lưỡi đỏ lên, Đằng Xà (một trong 12 thần thú của Đạo giáo) vào miệng, bệnh nặng này ứng ở dạ dày.”

Lâm Thanh Âm nhìn vẻ mặt phát ngốc của anh cảnh sát kia, lại có lòng tốt nhắc nhở nói: “Trong cuộc đời của anh có ba đại kiếp nạn, sinh ra là kiếp nạn thứ nhất, ngay ngày sinh nhật 18 tuổi đã xảy ra kiếp nạn thứ hai, sinh bệnh lần này là kiếp nạn thứ ba. Chỉ cần vượt qua kiếp nạn lần này, nửa đời sau, anh có thể bình an trôi chảy, vui vẻ lâu dài, không còn âu lo.”

Lâm Thanh Âm nói xong, đứng lên cầm lấy tấm bìa cứng của mình rồi cực kỳ ung dung thản nhiên đi rồi, bác gái Trương nhìn theo bóng dáng Lâm Thanh Âm rời đi, tức cành hông nói: “Cô bé đoán mệnh này còn dám tính cả lên người cảnh sát, lá gan quá lớn!

Đồng chí cảnh sát, lần tới nếu cậu còn nhìn thấy cô ta, nhất định phải tử tế giáo dục cải tạo một phen, mới bao lớn, đã không đi theo con đường đúng đắn rồi!”