Chương 13

Bác gái Trần nhìn bóng lưng phóng khoáng chỉnh tề của Lâm Thanh Âm, đưa tay túm thầy bói Vương tới trước mặt mình: “Hồi nãy cô bé ấy nói vậy là có ý tứ gì?”

Thầy bói Vương ngồi dưới đất vui vẻ nhìn bác gái Trần: “Ý của cô bé ấy là bệnh của chị căn bản không ảnh hưởng đến tuổi thọ, đừng buồn lo vô cớ.”

Bác gái Trần không thể tin được nở nụ cười toe toét: “Cậu nói thật sao?”

“Chắc chắn là thật!” Thầy bói Vương cười một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng lại: “Đúng rồi chị gái, hồi nãy cô bé kia nói mẹ đẻ của con gái chị sắp đến nhà, cho nên chị phải chuẩn bị trước để sẵn sàng nha.”

Bác gái Trần vỗ vỗ vai thầy bói Vương: “Đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy, cũng đừng nghĩ tôi vô dụng, nếu cô ta đến để bù đắp một phần tình thương của mẹ, tôi sẽ hoan nghênh cô ta, còn nếu cô ta muốn kiếm chác từ chỗ con gái tôi, tôi sẽ là người đầu tiên lấy chổi đuổi cô ta ra ngoài!”

Bác gái nói xong lấy ba trăm tệ từ trong túi ra nhét vào trong tay thầy bói Vương: “Không biết vết thương trên trán của cậu có nghiêm trọng không, đây là tiền bồi thường thuốc men, cậu đến bệnh viện tiêm uốn ván đi, vừa rồi tôi xin lỗi.”

Thầy bói Vương vui vẻ nhận lấy tiền: “Vậy cảm ơn chị gái! Chờ khi nào sinh nhật con gái chị xong, chị có rảnh thì qua chỗ chúng tôi kể chuyện tiếp theo nha!”

Bác gái Trần liếc mắt nhìn hắn một cái rồi hừ một tiếng: “Nhiều chuyện quá! Cậu yên tâm, nếu hai việc này thầy bói nhỏ đều nói đúng tôi còn phải mang quà qua đây tặng con bé nữa!”

Bác gái Trần nói rồi đứng dậy cầm túi lên, mới đi được hai bước thì ngẩng đầu đầu lên nhìn mặt trời lẩm bẩm: “Hồi nãy ngồi ở đó rất mát mẻ sao mà đứng lên lại nóng vậy chứ nhỉ.”



Thầy bói Vương cầm tiền ngồi xuống chỗ của bác gái Trần, bất giác nhìn xung quanh một cách kỳ lạ: “Sao tự nhiên lại mát mẻ như vậy?”

Lâm Thanh Âm sờ thấy rốt cuộc túi quần của mình cũng căng phồng, bước chân của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí trên mặt còn có một nụ cười vui vẻ.

Kiếp trước tại Tu Tiên giới, rất nhiều tông môn yêu cầu đệ tử của mình phải đến thế giới người phàm để rèn luyện và mài giũa tâm trí.

Nhưng bởi vì Lâm Thanh Âm có tư chất nổi bật nên khi ngay khi vừa nhập môn đã trở thành đệ tử nòng cốt, ngoại trừ tu luyện thì chính là nghiên cứu thần số học, đối với đấu pháp linh tinh cũng không am hiểu.

Sư môn bởi vì không để cho đệ tử bồi dưỡng trọng điểm ngã xuống, tùy tiện không cho bọn họ ra ngoài rèn luyện.

Khi Lâm Thanh Âm nhập môn tuổi tác vốn không lớn lắm, sau khi vào tông môn lại càng ít liên hệ cùng với người ngoài hơn, tập trung tinh thần nghiên cứu thần số học của môn phái này, giữa đông đảo đệ tử nòng cốt trổ hết tài năng, được chưởng môn thu làm đệ tử truyền thừa.

Sau này khi Lâm Thanh Âm trở thành chưởng môn của Thần Toán Môn, những chuyện phàm tục trong môn phái cũng giao cho các đệ tử lo liệu, cô ngoại trừ bế quan lĩnh hội thì chính là tu luyện trong động phủ, chỉ có người có bối phận cao hơn Lâm Thanh Âm mang theo quà quý giá đến cửa cầu được bói toán thì mới phải khiến cô ra mặt gặp một lần.

Nói đến hôm nay xem như lần thứ nhất trong hai đời cô đường đường chính chính kiếm tiền, mặc dù chút tiền ấy không thể nào so sánh được với báu vật kiếp trước cô nhận được, nhưng thế mà cô lại thu được cảm giác thỏa mãn từ đó.