- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Doãn Mạn
- Chương 2
Doãn Mạn
Chương 2
Trời đã sáng, chút tia nắng yếu ớt len lỏi vào cửa sổ nhỏ chiếu vào mặt Chỉ Nhược Tiêu đang nằm yên giấc, làm nàng không khỏi nheo mắt.
Chỉ Nhược Tiêu lấy tay che mặt ngồi dậy nhìn xung quanh, nàng đang nằm trên một đống rơm rạ, nhưng quan trọng đây là đâu? Nàng không thấy Triệu Miệt liền cảm thấy lo lắng đứng dậy đi ra ngoài “Triệu Miệt.. Triệu Miệt..”. Bên ngoài, chỉ thấy tiểu mã ngoan ngoãn ngậm rơm.
1 tiếng, 2 tiếng nàng liên tục gọi tên hậu cận. Mãi đến lúc sau, bên tai mới vang lên tiếng của hắn “Tiểu thư!”. Nhìn thấy hắn lòng nàng mới yên tâm, liền lên tiếng hỏi “Huynh đã đi đâu?”
Triệu Miệt trên tay cầm 1 bộ y phục nữ nhân bước đến đưa cho Chỉ Nhược Tiêu, trên người hắn cũng đã thay 1 bộ y phục mới “Tiểu thư, muội thay đi.”
Đình Quyến thành
Nơi đây nổi tiếng quả nhiên phồn hoa, thịnh vượng nhất đất nước, cả thêm lúc nào cũng nhộn nhịp như thế, làm cho Chỉ Nhược Tiêu cảm thấy thật sự rất hứng thú. Nàng rời Triệu Miệt tự do đi xem các món hàng được trưng bày rất đẹp mắt, vô số món ăn làm nàng nhìn là đói đến rụng rời tay chân, bởi đã qua 1 đêm nàng vốn không có gì vào bụng lại còn bị rượt đuổi truy sát đến như muốn dở khóc dở cười.
“Tiểu thư, muội đừng đi lung tung.” - Triệu Miệt vẻ mặt lo lắng tiếp bước chân sau nàng.
“Triệu Miệt, chúng ta ăn gì đi, ta thật sự đói sắp chết rồi..”
Tên hậu cận Triệu Miệt này vốn đã sống ở Chỉ gia từ lúc 12 tuổi, lúc đó Chỉ Nhược Tiêu chỉ mới 9 tuổi. Chỉ lão gia - Chỉ Vận Trường hạ lệnh cho hắn trở thành hậu vệ thân cận bên cạnh Đại tiểu thư cho đến bây giờ đã được 9 năm. Vì vậy, nếu nói về độ hiểu rõ về nàng, có lẽ Ngư An làm nha hoàn bên cạnh nàng nhiều năm cũng chưa hẳn hiểu biết hết. Tính cách của Chỉ Nhược Tiêu ngoại trừ phụ mẫu nàng thì Triệu Miệt hắn là người thứ 3 hiểu rõ nhất.
Khách điếm Xuân trọ
“Hai vị khách quan dùng gì?”
“Màng thầu, chút rượu thịt. Làm phiền xin 1 ít trà nóng.”
“Được. Xin đợi chút.”
Triệu Miệt cùng Chỉ Nhược Tiêu chọn lựa 1 chỗ ngồi trong góc trên lầu ít người để ý.
Món gọi được tiểu nhị đem ra, cả 2 người đều cùng ăn, cảm thấy thật sự đồ ăn rất ngon, tuy không phải cao lương mỹ vị khi dùng ở phủ thừa tướng Chỉ gia nhưng ít ra cũng tạm thời ngăn được cơn đói lúc này của cả hai.
“Ả nha đầu cùng tên cận vệ đáng chết đó thật đúng là mạng lớn, nếu không phải đám hạ nhân chết tiệt đó cản đường, chúng ta giờ này đã có thể lấy đầu của chúng đem về lập công với Thái tử..”
Bàn bên cạnh bức màn che vang lên tiếng nói của mấy tên y phục hắc y nhân. Triệu Miệt đã sớm nhận ra đây chính là đám thích khách đã tấn công đoàn kiệu tân nương tối qua, hắn cảm thấy ở lại đây lâu sẽ không tốt, để lại tiền trên bàn liền ngay sau đó kéo tay Chỉ Nhược Tiêu rời đi.
Triệu Miệt và Chỉ Nhược Tiêu xuống lầu, họ dùng khăn che mặt nên không ai nhìn rõ, lúc bước ra khỏi cửa bị một đám thổ phỉ va phải làm khăn trên mặt Chỉ Nhược Tiêu rơi xuống đất.
“Mỹ nhân, cô làm gì mà đi vội vậy, hay là ở đây chơi với bọn ta đi.” - Một tên đi đầu nhìn thấy dung mạo mỹ miều của Chỉ Nhược Tiêu liền lấy tay nâng cằm nàng lên, buông lời châm chọc, có ý giữ nàng lại.
Triệu Miệt thấy vậy liền ôm Chỉ Nhược Tiêu vào lòng, tránh xa bọn lưu manh vài bước. “Xin lỗi, vị này là thê tử của ta.”
“Thê tử? Vậy thì sao chứ, thứ bọn ta muốn ngươi có thể cản, người đâu, bắt tiểu mỹ nhân này lại.” - Đám lưu manh động thủ tay chân cản đường của cả 2 người, Triệu Miệt đẩy Chỉ Nhược Tiêu qua 1 bên một mình chống trả, dường như bọn họ không muốn thả người.
Chỉ Nhược Tiêu bị 2 tên thổ phỉ bắt lấy rồi dẫn đi, nàng dùng sức vùng vẫy khỏi tay bọn người đó. Cả khách điếm được 1 phen náo loạn vì màn kịch tranh giành nữ nhân.
“Buông ta ra!” - Chỉ Nhược Tiêu lớn tiếng cố sức vùng ra, bỗng nàng cảm thấy bản thân như bị ai đó kéo tay về phía sau ôm vào lòng, dựa vào khuôn ngực rắn chắc mà nàng cảm nhận được đằng sau lớp áo mỏng kia. Ngước mặt lên, 1 dung nhan họa thủy hiện ra trước mắt làm nàng nhất thời kinh ngạc.
“Xin lỗi, nhưng các người không thể đem vị cô nương này đi được.” - Nam nhân bạch y đó trên tay cầm 1 chiếc quạt nhìn trông thư sinh vô cùng nhưng trên miệng cùng nụ cười lãnh đạm ấy lại thốt ra những lời tưởng chừng đơn giản nhưng lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
“Ai nha, ở đâu lại chui ra nhiều kẻ chán sống như vậy? Ngươi nói xem tại sao bản đại gia ta lại không được mang ả đi? Hả?”
Dứt lời, tên cầm đầu cầm đao lao tới định đả thương thì bị nam nhân kia trong chớp mắt dùng nội lực đẩy hắn văng lên lầu.
Đồng thời, đám hắc y nhân phía trên lầu nãy giờ cũng thấy động tĩnh bên dưới, nhưng xuống tới nơi đã không còn người, chỉ thấy đám thổ phỉ nằm la liệt dưới đất cùng đám dân thường vô dụng sợ hãi.
“Tiểu thư, muội không sao chứ?” - Triệu Miệt lo lắng nhìn cổ tay in dấu hằn đỏ vì bị siết chặt của Chỉ Nhược Tiêu.
“Không sao, huynh không bị thương chỗ nào chứ?”
“Ta không sao.”
Chỉ Nhược Tiêu cũng không an tâm về Triệu Miệt vì lúc nãy hắn cũng đã 1 mình chống đám thổ phi kia.
Triệu Miệt lúc này mới nhận ra sự hiện diện của nam nhân bạch y thanh tú lúc nãy đứng kế bên quan sát cử chỉ của hắn và tiểu thư, mới nâng tay lên tiếng cảm ơn “Đa tạ vị công tử này đã ra tay giúp đỡ.”
“Không phải khách sáo, tại hạ chỉ là nhìn thấy đám lưu manh kia trêu chọc vị tiểu thư đây chướng mắt như vậy nên mới quản chuyện bao đồng.” - Hắn vẫn thần thái như vậy, từ đầu đến cuối đều điềm tĩnh, nho nhã như một thư sinh, nhưng ánh mắt của hắn từ lúc rời khách điếm đi cùng Chỉ Nhược Tiêu và hậu vệ của nàng đến đây luôn chăm chú đặt trên người nàng.
“Thật sự đa tạ huynh.” - Chỉ Nhược Tiêu vừa ôm cổ tay vừa quay sang không quên khách sáo với ân nhân.
“Xin hỏi quý danh của công tử là..?”
“A, tại hạ là Trác Kế Điềm. Còn huynh và tiểu thư đây là..”
“Tại hạ là Triệu Miệt, còn đây là tiểu thư Chỉ Nhược Tiêu.”
Nói xong, Triệu Miệt nhìn thấy sau lưng Trác Kế Điềm, đám hắc y nhân vừa nãy đã đuổi tới nơi.
“Vậy tại hạ và tiểu thư xin cáo lui trước, có duyên sẽ gặp lại.”
“Được, cáo từ.”
Dứt lời, Triệu Miệt cùng Chỉ Nhược Tiêu phóng ngựa đi. Để lại bóng dáng bạch y thanh tú đó ngước nhìn dấu chân ngựa phía xa rồi mờ hẳn sau đó nhìn thấy đám hắc y nhân hắn cũng nhanh chóng rời đi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Doãn Mạn
- Chương 2