Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Sam (p3104) / Dịch: Kaz Raw: 19lou Độ dài: 12 chương lớn (37 chương nhỏ) Thể loại: hiện đại Poster: nyan_neko Ý nghĩa của lữ hành là gì? Tri Kiều đã hỏi Chu Diễn hơn một lần, nhưng anh lại không …
Xem Thêm

Chương 23: Chúng ta đã định đi theo bước chân của thời gian
“Nhờ anh việc này được không?” Tri Kiều vừa đi vừa nói với Chu Diễn.

“?”

“Đừng nhắm ống kính camera trên đầu anh vào người em nữa.”

Chu Diễn nhún vai, hoàn toàn không để ý gì đến câu nói của cô.

“Trong khoảng thời gian em ngất đi đã có bao nhiêu đội vượt qua chúng ta rồi?”

“Không biết,” Vẻ mặt anh thoải mái, “Nhưng tôi có thể đảm bảo chúng ta không phải là đội chót.”

Tri Kiều hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói: “Anh đoán xem liệu chúng ta có phải ‘nhường đường’ không?”

“Không biết.”

“Nếu chúng ta đến trạm trung chuyển mà nhìn thấy ảnh của mình bị dán trên hòm thư thì làm thế nào đây?”

“Cố gắng hết sức và đừng nhắc gì đến chuyện ‘nếu’, bởi vì rất nhiều thời điểm thứ đó hoàn toàn vô nghĩa.”

Tri Kiều gật đầu.

“Anh biết không,” Cô nói,“Về ‘ý nghĩa của lữ hành’, em nghĩ ra rồi.”

Chu Diễn không trả lời, mà chờ cô nói tiếp.

“Em nghĩ……là suy nghĩ và thay đổi.”

Chu Diễn quay đầu lại, ánh mắt tựa như nhìn mà không nhìn.

“Có rất nhiều lúc, một vài vấn đề nào đó quấy nhiễu chúng ta nhưng lại không bao giờ có cách giải quyết, bởi vì ngày qua ngày, chúng ta không có thời gian để suy nghĩ……” Cô ngừng lại một lúc, nhìn mặt trời sắp lặn phía xa xa, “Chúng ta bị cuộc sống vây hãm, không biết phải làm thế nào để thoát ra, cho nên lữ hành là phương pháp tốt nhất. Chúng ta đến những nơi xa lạ, gặp những người xa lạ, nghe những câu chuyện xa lạ, nhưng rồi cuối cùng, điều mà chúng ta luôn suy nghĩ, lại là những hồi ức của bản thân về quá khứ không ngừng xoay chuyển trong đầu chúng ta. Chúng ta thông qua những suy nghĩ này, thông qua những suy nghĩ của người khác về mình, cuối cùng tìm được đáp án. Lặng lẽ hoàn thành một sự thay đổi —— đây chính là ý nghĩ của lữ hành.”

“……” Chu Diễn không quay đầu lại, sống lưng anh thẳng tắp.

“Em nói đúng chứ?”

“Tôi không biết.” Anh cuối cùng cũng mở miệng.

“Anh đang trả lời có lệ với em sao —— sau khi em bị bắt khâu ba mũi?”

“Không,” Anh cười phá lên, nụ cười chân thành hơn bao giờ hết, “Tôi chỉ muốn nói rằng, đáp án của mỗi người đều không giống nhau.”

“……Em không muốn nghe một câu trả lời lấp lửng như thế, nghìn bài một điệu đều trả lời rập khuôn giống nhau.”

“Nếu em hỏi tôi,” Anh ngừng lại một lúc, “Câu trả lời của tôi là, lữ hành mang đến cho chúng ta rất nhiều khả năng —— khả năng về tương lai. Đương nhiên, ‘lữ hành’ theo lời tôi nói, không phải rời khỏi nhà, đi đến nơi nào đó để ‘chơi’, đó không phải là lữ hành.”

“Em đồng ý với điều đấy.”

“Em không biết rằng sau khi trải qua một hành trình nào đó, em sẽ lựa chọn cuộc sống như thế nào, có quyết định ra sao, cố gắng bao nhiêu để có được sự thay đổi như vậy. Tất cả đều là những con số chưa biết. Nhưng điều này sẽ làm chúng ta cảm thấy cuộc sống trên thế giới này có ý nghĩa hơn.”

“Những đạo lý to lớn của anh nghe thì có vẻ có rất nhiều điều bổ ích đấy, nhưng lại đều là……đồ vô dụng*.” Tri Kiều vô cùng chân thành đả kích anh.

*Nguyên văn: 狗屁不通 (Cẩu thí bất thông, Rắm chó không kêu) chỉ hành văn hay diễn dạt không lưu loát, ngoài ra còn có ý là đồ bỏ đi, đồ vô dụng. Ý Tri Kiều là lời Chu Diễn nói chỉ mang tính lí thuyết, nói suông.

“Cám ơn.” Chu Diễn quay đầu lại lườm nguýt cô.

“Không có gì.”

“Nhưng giả thiết của chúng ta đều tương tự như nhau.”

“?”

“Chúng ta đều đưa ra giả thiết, cuộc sống là một hành trình không ngừng đưa ra câu hỏi đồng thời cũng không ngừng phải đưa ra câu trả lời.”

Tri Kiều nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Nói cách khác chúng ta vẫn có vài điểm tương đồng với nhau.”

Chu Diễn nghi hoặc quay đầu lại nhìn cô: “Chẳng lẽ chúng ta không giống nhau sao?”

“Giống nhau chỗ nào?” Cô cũng cảm thấy nghi hoặc.

“……” Anh bỗng nhiên không biết nên trả lời cô thế nào.

“Anh rất thông minh, thích tự do, dám mạo hiểm, dám đón đầu mọi thử thách —— Dù vậy, anh có hơi tự phụ, tự cho mình là đúng, tự quyết định mọi thứ.”

“……” Anh nhíu mày, ý bảo cô nói quá nhiều rồi.

“Anh nói đi, những điều em vừa nói, chúng ta giống nhau chỗ nào?”

“Em cũng rất thông minh, thích tự do, dám mạo hiểm……” Anh ngừng lại, “Cho dù sự thông minh của em toàn dùng không đúng nơi đúng chỗ, thích tự do của em chẳng qua là không muốn bà mẹ thích màu trắng của em quản quá chặt, mà những mạo hiểm em lao vào toàn là những thứ nguy hiểm thật sự.”

“……”

“Nhưng đại để thì,” Anh đưa ra kết luận, “Chúng ta vẫn giống nhau.”

“Không thể nào,” Cô trợn mắt, “Chúng ta hoàn toàn không cùng một loại người. Nếu chúng ta giống nhau, sao em lại thích anh chứ!”

Vừa dứt lời, Tri Kiều liền ngẩn người. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Diễn, bước chân của anh tựa như khựng lại. Nhưng anh không nói gì cả, chỉ quay đầu lại, mỉm cười với cô, nụ cười dường như……có gì đó vui vẻ, sau đó, anh nhẹ nhàng bước đi về phía trước.

“……” Cô cau mày, cảm thấy người đàn ông trước mắt này ngày càng làm người khác khó nắm bắt.

Hai người tiếp tục đi bộ trên con con đường núi, lúc chuyển hướng trên sườn núi, cô đã thấy dưới chân núi trước mắt bọn họ là đội hai nữ cổ động viên.

“Chúng ta thật sự không phải là đội cuối cùng sao?” Tri Kiều nghi ngờ hỏi.

“Tin tôi đi.”

“Còn bao lâu nữa thì đến trạm trung chuyển kế tiếp?”

“Khoảng năm, sáu giờ nữa.”

“…… Nếu vậy trước khi trời tối chúng ta sẽ không đến nơi?”

“Đúng vậy.”

Lúc này, bộ đàm vô tuyến mini trên vai họ truyền đến âm thanh của người dẫn chương trình “Người chơi chú ý, khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, người chơi dù có ở đâu thì hãy cắm trại ngay tại chỗ đó. Không được tiếp tục đi trong rừng, Nếu làm trái thì sẽ bị phạt. Ngoài ra, hôm nay chúng ta không có đội nào bị loại, nhưng ngày mai ba đội đầu tiên đến điểm cuối cùng mới được tham gia vòng chung kết vào ngày kia. Nhắc lại một lần nữa……”

“Nếu ngày mai chúng ta không vào được top 3, tất cả đều kết thúc luôn.” Bản thân Tri Kiều cũng không biết đây rốt cuộc là câu hỏi hay câu khẳng định. Nhưng trong lòng cô luôn bùng cháy một niềm tin, tin rằng mình sẽ không thua trận đấu này.

“Bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy chuyện đó.” Chu Diễn bình tĩnh nhắc nhở cô.

“Lúc mặt trời xuống núi chúng ta có thể sẽ phải ở đây……” Cô vô thức chạm vào vết thương đang cuốn băng trên trán, cảm giác đau đớn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cô không hề để ý đến chuyện này, vì cô hiều rằng, muốn đạt được thứ gì đó, thì trước tiên phải trả giá.

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị che phủ bởi màn sương: “Dù ở bất cứ nơi nào, thì cũng phải có cách tránh bão.”

Tri Kiều chưa bao giờ cảm nhận được sâu sắc như thế, mặt trời xuống núi thật ra chỉ là chuyện trong nháy mắt, lúc cô cúi đầu có thể nhìn thấy một góc ánh tà chiều màu vỏ quýt phía trước, nhưng lúc ngẩng đầu lên, trời đã tối sầm lại rồi.

“Lại đây.” Phía trước bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen lại, Chu Diễn đi vào khe núi, ở bên cạnh rừng cây có có một chỗ trũng gần giống như thung lũng, anh dùng chân giẫm giẫm vài cái lên mặt đất, rồi đi đi lại lại vài bước, cuối cùng nói, “Ở chỗ này đi.”

Dựng lều đương nhiên không phải là việc của Tri Kiều, cô lấy bánh quy và nước trong ba lô ra, còn có cả mấy cây xúc xích được đóng gói sẵn, đây chính là bữa tối của bọn họ hôm nay —— thức ăn giống hệt như bữa trưa.

“Đừng uống nhiều nước như vậy,” Chu Diễn vừa dùng búa đóng đinh, vừa nói, “Ở đây không có nhà vệ sinh công cộng, mà sau khi trời tối tốt nhất em đừng chạy đến nơi nào mà tôi không nhìn thấy.”

“……” Cô ngượng ngùng bỏ cái chai đang uống xuống, không nói còn đỡ, nói xong cô lại cảm thấy hơi mót.

“Đi đi,” Anh không quay đầu lại nói, “Đi nhanh về nhanh.”

“……Ừm.”

Lúc Tri Kiều quay lại, lều trại đã dựng xong, Chu Diễn còn tìm được một ít mảnh gỗ, bắt đầu nhóm lửa. Cô vội vàng đi đến, sau khi mặt trời lặn nơi này rất lạnh, dù đã mặc áo gió bên ngoài và quần dài, nhưng vẫn cảm thấy se se lạnh.

Nhóm lửa xong, Chu Diễn ngồi bên đống lửa dùng dao mở gói xúc xích, há mồm cắn một miếng to.

“Người không biết còn tưởng anh từ nhỏ đã sống ở đây,” Cô đi đến, ngồi bên cạnh anh, đưa tay tới gần đống lửa, một luồng khí nóng ấm áp lập tức bao xung quanh cô, “Nhưng thật ra anh là dân thành phố trăm phần trăm.”

Anh nhếch nhếch khóe miệng: “Con người sẽ phải thay đổi.”

Tri Kiều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cành cây đang cháy trong đống lửa. Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cô bỗng nhiên lấy hết dũng khí hỏi: “Vì sao anh thay đổi? Vì thí nghiệm của Stanley Milgram sao?”

Trước khi đưa ra vấn đề này, cô đã thử nghĩ đến những phản ứng của Chu Diễn. Có thể anh sẽ xao động, sẽ tức giận, sẽ trừng mắt nhìn cô, thậm chí sẽ nạt nộ cô —— bởi vì anh không thích bị người khác dò xét nội tâm mình, nếu anh không muốn nói, người khác cả đời cũng đừng hòng cậy được từ miệng anh nửa chữ.

Nhưng, mọi thứ đều nằm ngoài dự đoán của cô, Chu Diễn chỉ giật mình quay đầu lại nhìn cô, một nửa xúc xích cắn dở vẫn còn treo bên miệng, giống như đang bám chặt vào răng anh. Sau đó, vẻ mặt anh bĩnh tĩnh ăn xong miếng xúc xích, nói :“Ai nói cho em biết? Tưởng Bách Liệt?”

“Nói như vậy anh biết anh ta?” Thời gian ba năm làm cô hiểu được, nếu muốn đưa Chu Diễn vào tròng, cách tốt nhất là nói lảng sang chuyện khác.

Anh gượng cười, không trả lời ngay, mà cầm chai nước khoáng tu ừng ực một hơi.

“Chính anh nói không nên uống nhiều nước.” Cô nhắc nhở anh.

“Ừ,” Anh gật đầu, “Nhưng tôi không để ý nếu giải quyết ở đây đâu.”

“……”

Không khí trở nên ngột ngạt, anh không nói gì, cô cũng không dám nhắc lại. Trên thực tế, Tri Kiều cho rằng mình rất hiểu Chu Diễn, nhưng trong quan hệ của bọn họ, lúc nào cô cũng nằm ở vị trí bị động, vị trí chủ động bao giờ cũng là Chu Diễn, cô đã từng thử thay đổi tình trạng này, thế nhưng kết quả rất nhỏ.

Ngay lúc Tri Kiều muốn nói gì đó để dời đi sự chú ý, Chu Diễn bỗng nhiên mở miệng nói:

“Chúng tôi là bạn học……”

“Ừm.”

“Lúc đầu khi cậu ta đến tôi còn không nhận ra, đã rất nhiều năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau……” Anh yên lặng nhìn đống lửa, “Cho đến khi cậu ta nói tên mình, tôi mới nhớ ra cậu ta là ai.”

“Bạn trung học sao?”

Chu Diễn lắc đầu: “Hồi còn là nghiên cứu sinh……”

“Nhưng anh ta nói hai người đã biết nhau hồi còn mười mấy tuổi.”

“Ừ,” Chu Diễn thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, có lẽ bị sương bao phủ, ngay cả một ngôi sao cũng không thấy, “Mười sáu tuổi tôi đã lấy được bằng đại học chính quy, mười bảy tuổi đến Mĩ học nghiên cứu sinh.”

Tri Kiều ngạc nhiên nhìn anh, anh chưa từng nhắc đến thời thiếu niên của mình, đây chính là một phần của cuộc đời mà anh đã “nhảy cóc”.

“Đây là……một chuyện rất đáng tự hào mà, anh lại chưa bao giờ nhắc đến……”

“One man’s meat is another man’s poison.”

“Giải dược của người này là độc dược của người khác?”

Anh nhẹ nhàng gật đầu: “Mỗi người đều có một vài chuyện không muốn nói ra, tôi cũng thế.”

“Được rồi,” Cô cười nói, “Nếu có một ngày anh sẵn sàng nói ra. Em cũng sẵn sàng nghe.”

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn Tri Kiều, lần này, là nghiêm túc nhìn cô: “Tôi có thể hỏi em điều này không?”

“Ừ.” Đáy lòng cô hoang mang.

“Tôi vốn nghĩ rằng tôi rất hiểu em, nhưng…… mấy tháng gần đây, nhất là mấy ngày nay, tôi bỗng nhiên phát hiện, thật ra tôi chẳng hiểu gì về em cả. Em như thế này……không giống như tôi đã nghĩ.”

Cô gượng cười, không biết nên vui hay nên buồn.

“Tại sao,” Anh nói, “Tại sao em sẵn lòng tha thứ cho tôi……dù nhiều lúc tôi rất ngang ngạnh bất chấp lý lẽ.”

Tri Kiều ngượng ngùng cào cào tóc: “Cái này giống như anh sẵn sàng dốc hết khả năng của mình để làm bất cứ chuyện gì vì bố em.”

“…… Ý em là em cũng sùng bái tôi?” Anh đưa ra kết luận của chính mình.

“…… Không,” Cô cố gắng để giọng nói mình nghe không quá mất tự nhiên, “Ý của em là, chúng ta đều sẵn sàng trả giá vì một ai đó hoặc vì chuyện gì đó.”

Anh nhìn cô, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngọn lửa bập bùng lay động trong gió, cành cây đang cháy thỉnh thoảng lại tạo ra một vài âm thanh lép bép, tiếng chim hót xa xăm vang vọng vào khe núi, như đang nhắc nhở con người, khe núi này là địa bàn của chúng —— địa bàn mà cả đời chúng sẽ sống ở đây, mà con người, chỉ là khách qua đường nơi đây mà thôi.

“Hỏi em câu nữa được không……” Ánh mắt Chu Diễn dõi theo ánh lửa lay động.

“?”

“Em cũng sẽ…… dễ dàng tha thứ cho người khác giống như tha thứ cho tôi sao?”

Tri Kiều dời tầm mắt khỏi người anh, đây cũng không phải là vấn đề thẳng thừng gì, nhưng, so với câu “Em chỉ yêu một mình tôi sao” thì càng làm cô quẫn bách hơn, mặt cô càng đỏ tim đập càng nhanh.

Qua một lúc lâu, khi Tri Kiều cảm thấy hai gò má không còn nóng như lúc đầu, cô mới nhỏ giọng trả lời:

“Rất ít.”

Cô không dám nhìn anh, nhưng qua khóe mắt, cô nhìn thấy Chu Diễn đang cười. Nụ cười đó tựa như là……vừa ấm áp lại vừa hồn nhiên.

Thêm Bình Luận