Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoàn Làm Phim Phi Nhân Loại

Chương 50: Đứt Rồi (2)

« Chương Trước
Anh có công nghệ tuyệt vời như vậy, nhưng tại sao anh vẫn nghèo?

Tại sao anh không đem đi bán cho các nơi trên thế giới?

Đây mới là điểm không hợp lý.

Ngoài ra, các chuyên gia cũng biết một điều, đó chính là để chiếu ảnh ba chiều cũng cần có máy vi tính để chế tạo.

Cần phải sử dụng phần mềm đặc biệt trên máy tính để tạo ra hình ảnh, sau đó sử dụng thiết bị tiến hành chiếu hình thực tế.

Vì vậy nội dung của hình ảnh ba chiều cũng bao gồm bộ phận chế tạo hiệu ứng đặc biệt.

Vậy nếu bạn đã làm xong nội dung liên quan trong máy tính rồi, trực tiếp sử dụng trong phim điện ảnh không phải là được rồi sao? Tại sao còn phải chiếu ảnh ba chiều rồi lại quay cảnh thật?

Cởϊ qυầи để đánh rắm không phải là thừa sao?

Trước những điều phi lý đó, không có gì kỳ lạ khi trợ lý quay phim Vương Khai Chí đang cố gắng hết sức tìm ra thực hư về đội hiệu ứng đặc biệt của Lý Nhàn Vân.

Lúc này Lý Nhàn Vân cười nhạt: “Quả nhiên người tốt bị ức hϊếp? Anh ta vào trong chưa?”

Kim Quý lắc đầu.

Không có sự cho phép của Lão Hứa, anh ta không thể nào vào được.

Lý Nhàn Vân sải bước đi lên lầu.

Lên tới lầu, anh thấy người trợ lý quay phim Vương Khai Chí kia đang chọc lỗ khóa.

Anh ta chuyên tâm chọc, hoàn toàn không nhận ra rằng Lý Nhàn Vân đã tới sau lưng anh ta.

Lý Nhàn Vân suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh của Vương Khai Chí.

Vương Khai Chí chọc lỗ khóa mãi nhưng vẫn không ra, trong lòng đang chán nản, đang suy nghĩ có nên đạp cửa xông vào hay không, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Chậm rãi quay đầu lại, liền thấy Lý Nhàn Vân đang đứng ở phía sau, cầm điện thoại chụp ảnh anh ta.

Thấy anh ta quay đầu lại, khuôn mặt đầy hoảng sợ nhìn mình, Lý Nhàn Vân cười nói: “Ăn cắp bí mật kinh doanh là phạm tội, anh có nghĩ rằng tôi đang giữ bằng chứng buộc tội anh trong tay không?”



Vương Khai Chí vội vàng, bất chấp mọi thứ nhào tới: “Đưa cho tôi!”

Lý Nhàn Vân cười lạnh, anh nghĩ tôi sẽ liều mạng với anh sao?

Mơ à.

Lý Nhàn Vân vung tay lên nói: “Đánh anh ta!”

Ầm!

Vương Khai Chí bị đánh một cái vào đầu.

Anh ta kinh ngạc quay lại, thấy khuôn mặt Kim Quý và Trường Nghiên đang hướng mắt nhìn anh ta.

Tuy nhiên Vương Khai Chí hoàn toàn không sợ hãi, tiếp tục nhìn xung quanh: “Ai đánh tôi?”

Không nhìn thấy chúng ta?

Kim Quý và Trương Nghiên ngạc nhiên.

Lập tức phản ứng lại, hàng này vẫn là sản phẩm AR của bọn họ, trình chiếu giả định.

Trương Nghiên túm lấy cổ áo Vương Khai Chí, nhe răng về phía anh ta, để lộ cái miệng đầy máu.

Lần này thật sự bắt được anh ta.

Vương Khai Chí hoàn toàn chết lặng. ̣

Không phải hình chiếu 3D sao?

Tại sao cô ta có thể bắt được tôi?

Ngay sau đó anh ta cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hét to: “Quỷ!”

Hai mắt trợn trắng, ngất đi.

Lý Nhàn Vân tức giận nhìn họ: “Ai bảo hai người ra tay?”



Kim Quý kinh ngạc: “Không phải anh nói đánh anh ta sao?”

“Tôi bảo Hứa Lương Sơn dùng tủ nện anh ta, không bảo hai người ra tay! Bây giờ rắc rối rồi, anh ta biết hai người là quỷ rồi. Mẹ kiếp.”

Lý Nhàn Vân nói không nên lời.

Kẻ bảo ra tay không ra tay, kẻ không nên ra tay lại ra tay một cách mù quáng.

Máy điều hòa trong phòng thổi ra một luồng gió lạnh, kèm theo tiếng vo ve trầm thấp lạnh lẽo.

Mẹ kiếp, là Hứa Lương Sơn.

Ông ta không biết nói chuyện nhưng lại biết “Hừ hừ”? Còn biết tức giận sao?

Lý Nhàn Vân cũng là bị ông ta chọc tức không nói nên lời nữa.

Vấn đề là bây giờ xảy ra rắc rối rồi, phải làm thế nào đây?

Nghĩ một hồi, Lý Nhàn Vân đi tới cửa sổ, hô to với Nhậm Chí: “Anh dẫn mọi người đi trước, tôi và Vương Khai Chí có chút chuyện cần nói.”

Nhậm Chí nghe theo, cho đoàn xe rời đi.

Quay lại cửa thang lầu, Lý Nhàn Vân nghĩ một hồi, rồi cầm điện thoại lên: “Này, cảnh sát Tôn à? Có rảnh không đến đây một chuyến đi? Ừm, có chuyện này phải nhờ cô giúp tôi xử lý một chút.”

Tôn Thi nhanh chóng chạy tới, mười phút đã đến nơi.

Vì chuyện căn phòng quỷ, nên khoảng thời gian này Lý Nhàn Vân và Tôn Thi khá hiểu nhau, lúc rảnh không có chuyện gì làm Tôn Thi thường hỏi Lý Nhàn Vân mấy chuyện về ma quỷ. Nhưng Lý Nhàn Vân bận quay phim, cũng không muốn giải thích nhiều chuyện, chỉ ha ha cười cho qua.

Lần này bó tay, chỉ có thể tìm Tôn Thi hỗ trợ, Tôn Thi nhân cơ hội hấp tấp chạy tới.

Nhìn Vương Khai Chí đang còn hôn mê một hồi, Tôn Thi hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ gọi Kim Quý và Trương Nghiên ra: “Bị bọn họ dọa sợ bất tỉnh.”

Tôn Thi không thể tưởng tượng: “Vậy mà anh lại dùng quỷ dọa người?”

“Không phải.” Lý Nhàn Vân không còn cách nào khác ngoài việc nói ngắn gọn chuyện quay phim của anh.
« Chương Trước