Chương 31: Nhà Này Có Quỷ

Lý Nhàn Vân vội vàng ra lệnh: “Giúp tôi một chuyện, tôi muốn đi lên lầu!”

Hai con quỷ liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau bò lên cầu thang.

Lý Nhàn Vân giẫm lên chúng để đi, quả nhiên lần này cầu thang không bị sụp xuống.

Lý Nhàn Vân nhanh chóng đi lên lầu, đến lầu hai, nghe thấy âm thanh truyền từ bên trái gian phòng nên Lý Nhàn Vân đẩy cửa phòng vào, anh chưa kịp phản ứng, thì đã bị một bàn chân lớn đạp lên mặt, đá một cú trực tiếp khiến anh lao ra ngoài.

“Mẹ kiếp!” Lý Nhàn Vân mắng một tiếng liền bị đạp ngã xuống đất.

Người đang đạp anh lại chính là Tôn Thi.

Thấy Lý Nhàn Vân, Tôn Thi cũng ngạc nhiên một hồi: “Sao lại là anh?”

“Nói nhảm, còn có thể là ai chứ?” Lý Nhàn Vân tức giận trả lời: “Tôi là người kêu cô đến đây chẳng lẽ tôi lại không thể đến à?”

Tôn Thi cũng không nhiều lời với anh, lao ra khỏi phòng, vừa kéo Lý Nhàn Vân đi vừa nói: “Mau rời khỏi chỗ này, căn nhà này có gì đó không ổn.”

Lý Nhàn Vân nhìn sau lưng cô, có vài sợi dây thừng màu đỏ bị đứt nằm trên sàn nhà.

Lý Nhàn Vân nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi đoán cô vừa mới bị mấy sợi dây đỏ này ấy ấy.”

“Im miệng!” Tôn Thi tức giận mắng.

Nếu không phải cô có mang theo dao thì thật sự không có cách nào có thể thoát khỏi mánh khéo của mớ dây đỏ kia. Những chuyện này quá quỷ dị, Tôn Thi không có nhiều kinh nghiệm như Lý Nhàn Vân, không gục ngã đã là biểu hiện rất lớn của lòng can đảm rồi.

Lý Nhàn Vân bĩu môi: “Tôi đến cứu cô, kết quả lại bị cô đạp cho một cước, sau đó lại kêu tôi im miệng đi.”

“Anh? Cứu tôi?” Tôn Thi bĩu môi khinh thường nói.

“Không có tôi, cô không thể ra khỏi cánh cửa này.” Lý Nhàn Vân bộ dạng uể oải nói với cô.



Tôn Thi phớt lờ anh, trực tiếp bước ra ngoài.

“Này! Cẩn thận…”Lý Nhàn Vân hét lên.

Tôn Thi cũng không quay đầu lại: “Tôi không có thời gian để nói nhảm với anh, tôi còn phải tìm đám người Cố Thành Kiệt.”

Sau đó là một tiếng hét.

“Cẩn thận cầu thang! Tiếng của Lý Nhàn Vân bây giờ mới truyền đến.

Lý Nhàn Vân đi đến, quả nhiên Tôn Thi đã đạp hụt, mắc kẹt ngay cầu thang.

Lý Nhàn Vân đi tới, đạp lên chiếc cầu thang một cái: “Ngoan ngoãn chút coi đi!”

Anh nắm lấy chân Tôn Thi rồi kéo lên, kéo được chân của cô ra.

Tôn Thi vừa định nói gì đó, Lý Nhàn Vân chợt đẩy cô một cái, Tôn Thi ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy chiếc tủ bên cạnh rơi xuống.

Ngay sau đó, chiếc tủ lại tự đứng lên và trở về vị trí ban đầu, còn sàn nhà bị hỏng cũng trở lại hình dạng ban đầu.

Chứng kiến cảnh tượng này Tôn Thi vô cùng kinh ngạc, quả thật kích động hơn so với sợi dây đỏ trước đó. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Chẳng lẽ tôi gặp phải quỷ sao?”

“Chúc mừng cô, trả lời chính xác.” Lý Nhàn Vân cười hì hì.

Tôn Thi giật mình nhìn anh: “Anh không sợ à?”

Lý Nhàn Vân nghiêm túc trả lời: “Nói thật nói với cô, thật ra trên mạng nhà văn chỉ là thân phận bề ngoài của tôi. Còn thân phận thật là người bắt quỷ, tổ tiên mười tám đời nhà tôi đều kiếm sống bằng nghề bắt quỷ.”

Mặt Tôn Thi như nhìn thấy quỷ: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?”

Lý Nhàn Vân lắc đầu: “Không tin cũng không sao. Đúng rồi, lúc cô đến đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Thi tức giận trả lời: “Cố Thành Kiệt muốn hại bà cụ, nhưng bà ấy được tôi cứu rồi.”



Lý Nhàn Vân ngẩn ra: “Con quỷ trong ngôi nhà này là một trong hai cha con Hứa Dân, cô cứu bà cụ, con quỷ sẽ không đối xử như vậy với cô.”

Vẻ mặt Tôn Thi lộ ra biểu cảm khó coi: “Có chuyện này chắc anh vẫn chưa biết nhỉ?”

“Chuyện gì?”

“Bà cụ cũng không trụ được bao lâu.”

Lý Nhàn Vân ngạc nhiên.

Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra: “Bà cụ muốn chết trong tay Cố Thành Kiệt.”

Tôn Thi nhìn Lý Nhàn Vân: “Trên đời này thật sự có quỷ sao?”

Lý Nhàn Vân thở dài: “A Đại, A Nhị, đi ra cho cảnh sát Tôn của chúng ta mở mang kiến thức đi.”

Không có phản hồi.

Lý Nhàn Vân đỏ mặt: “Bọn chúng hơi mắc cỡ.”

Giậm mạnh một cái, hai con quỷ chui lên từ mặt đất.

Quỷ chết đói cười kha kha: “Đói quá!”

Quỷ cực lạc cười he he: “Tới đây! Zui zẻ nào!"

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tôn Thi trợn trắng, lập tức ngất đi.

này…

Lý Nhàn Vân nhìn Kim Quý và Trương Nghiên, hai con quỷ nhún vai, mặt chúng như không có gì xảy ra.