Chương 16: Hung Án (2)

Tôn Thi ngồi xổm xuống, kéo túi thi thể ra nhìn xem thi thể một chút, kiểm tra một hồi rồi nói: “Không có dấu vết bị trói chặt, anh ta được phát hiện ở đâu vậy?”

“Tầng hầm, người phát hiện ở bên kia, là một đoàn làm phim.”

“Đã tìm ra được thân phận chưa?”

“Tìm được rồi.” Quế Đại Dũng nói: “Người chết tên là Kim Quý, không có nghề nghiệp.”

“Có liên quan gì đến nhà này không?” Tôn Thi hỏi.

Hỏi hoài, tổ cha nó, tôi là sếp hay cô là sếp?

Quế Đại Dũng trừng mắt nhìn cô một cái, tiếp tục trả lời: “Có, chủ nhà này tên là Lương Sơn ba năm trước khi phá dỡ nhà đã chết rồi, người phụ trách phá dỡ chính là Kim Quý.”

“Kim Quý gϊếŧ?” Tôn Thi hỏi.

Quế Đại Dũng trợn trắng mắt nhìn cô: “Cô mịa... Mịa nó cô suốt ngày nghĩ gì vậy này? Hắn mà gϊếŧ thì chúng ta còn để hắn tung tăng tới bây giờ sao? Kim Quý đi cưỡng chế phá nhà, ông lão cứng đầu lao thẳng vào máy ủi đất, kết quả là máy ủi đất không dừng lại kịp, Kim Quý bị ngồi tù mấy năm, vừa mới được ra tù.”

“Vậy trong gia đình này còn ai khác không?”

“Con trai năm năm trước đã bệnh chết rồi, con dâu thì tám năm trước đã bỏ đi, chỉ còn lại một bà lão thôi, một mình cô độc còn bị đột quỵ, bây giờ đang nằm ở viện dưỡng lão Ngũ An Sơn.”

Tôn Thi nghi hoặc: “Thế này là có ý gì.”

Cô nhìn về phía nhân viên đoàn làm phim: “Bọn họ là...”

“Tới quay phim, thi thể do mấy người bọn họ phát hiện đó.” Một nhân viên cảnh sát trả lời.

“Hỏi được cái gì không?” Tôn Thi hỏi.

Viên cảnh sát kia lắc đầu: “Một diễn viên và một nhà sản xuất, thời điểm phát hiện ra thi thể, hai người bọn họ ở chung một chỗ, hỏi bọn họ cái gì bọn họ cũng không biết, giống như bị mất trí vậy.”



“Mất trí nhớ?” Tôn Thi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cả lũ bị đυ.ng vào đầu?”

Quay đầu hét: “Ai là người chịu trách nhiệm?”

Nhậm Chí rụt cổ lại, đẩy Dung Đại Thăng ra.

Dung Đại Thăng là một người gan dạ, hô to: “Tôi là đạo diễn.”

Tôn Thi hỏi: “Các người đến đây quay lúc nào vậy?”

Dung Đại Thăng đưa mười ngón tay ra: “Sáu giờ.”

Tôn Thi khó hiểu: “Cuối cùng là mấy giờ?”

Dung Đại Thăng gập hai ngón tay lại: “Sáu giờ.”

Tôn Thi đưa mắt nhìn ngón tay Dung Đại Thăng khó hiểu.

Lý Nhàn Vân đi qua, lại gập xuống hai ngón tay nữa: “Sáu giờ.”

Tôn Thi nhìn Lý Nhàn Vân, gật đầu nói: “Trong thời gian này vẫn không phát hiện à?”

Lý Nhàn Vân ừ một tiếng: “Cửa phòng chứa có cái rương cản lại cho nên lúc đó không có thấy được, mãi đến khi có người mất tích, tìm kiếm khắp nơi mới nhìn thấy thôi.”

Tôn Thi hỏi lại: “Sao tự nhiên lại mất tích? Không phải là vẫn luôn quay phim cùng nhau hay sao?”

Dung Đại Thăng trả lời: “Lúc ấy diễn viên lên lầu hai trước, quay phim vẫn luôn đi theo phía sau, sau đó tôi hô cắt, anh quay phim liền ngừng lại, diễn viên vẫn tiếp tục đi vào trong. Tôi còn tưởng rằng cậu ra vào bên trong chờ trước, chờ khi bọn tôi đi lên lại chẳng thấy người đâu. Đại khái đợi khoảng năm phút sau, Nhậm Chí cũng mất tiêu luôn, sau đó thêm năm phút nữa, anh ta đã tìm được thi thể.”

Tay anh ta quơ hai ngón tay để minh họa số sáu, cuối cùng lại quơ bảy, ngón trỏ như mũi súng nhắm ngay chỗ Lý Nhàn Vân.

Lý Nhàn Vân bất đắc dĩ đè tay anh ta xuống.



Cuối cùng Tôn Thi cũng tỉnh ngộ, chỉ chỉ Dung Đại Thăng: “Sau này anh nói chuyện đừng có khoa tay múa chân được không?”

(Dân Trung thường dùng ngón tay để minh họa con số, ví dụ dùng ngón cái và ngón trỏ chỉ thẳng sẽ thành số 7)

Dung Đại Thăng xoa xoa tay, suy nghĩ một hồi, đầu tiên là khua tay hình số hai, rồi lại tạo hình số năm, cuối cùng lại quơ hình số năm nữa, vui mừng nói: “Lần này đúng rồi.”

Không quơ tay chắc chắn là không được.

Tôn Thi trợ trắng mắt.

Bên này, Quế Đại Dũng cũng đang đau đầu: “Trước tiên cứ đưa tất cả mọi người về trước đã, hỏi từng người một đi.”

“Cảnh sát, bọn tôi còn phải quay phim nữa!” Nhậm Chí căng thẳng, khuôn mặt lại co rúm lại lần nữa, đôi mày và mũi đều sắp chen vào một chỗ luôn rồi.

Khổ quá!

Lần này đoàn phim coi như hoàn toàn tê liệt rồi.

Lý Nhàn Vân ở bên cạnh cũng thấy buồn cười.

Được quá nha anh trai, đã ở chung với thi thể đến nổi mất luôn kí ức, nhưng chuyện lớn như vậy mà vẫn còn không quên quay phim.

Quả nhiên gặp nạn nhưng vẫn giữ được tinh thần kính nghiệp!

Tôn Thi nhìn về phía Lý Nhàn Vân: “Anh là ai, còn cười ra tiếng nữa?”

Lý Nhàn Vân mỉm cười: “Biên kịch... Hiếm có khi phát sinh vụ án có người chết như vậy, với tôi mà nói, đây cũng là một tư liệu tốt.”

Khuôn mặt Tôn Thi trầm xuống: “Tôi ghét nhất là cái loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như anh.”

Lý Nhàn Vân trả lời: “Ít nhất tôi không làm công tác chuẩn bị để lúc nào cũng có thể bắt được tội phạm.”